Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Nhìn mà không nhìn

Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, không hiểu. Thế là đối với họ đã ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ I-sai-a, rằng: Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy; vì lòng dân này đã ra chai đá. (Mt 13,13-15)


Nếu lòng tôi đã chai đá như vệ đường, thì dù mắt tôi có mở ra cũng không thấy được những điều tuyệt vời - là những hạt giống của Lời yêu thương - đang gieo vào lòng tôi, qua những gì tôi đang thấy. Lúc đó sẽ nhìn mà không nhìn...

Chuyện kể rằng, một người đàn ông được dẫn vào một nơi: một bên là Địa Ngục và bên kia là Thiên Đàng. Ông bước vào phòng Địa Ngục và thấy một nhóm người ngồi xung quanh với những khuôn mặt nhăn nhó, buồn thảm, và đói ăn. Ở giữa vòng tròn ấy có một nồi súp thơm phức, và trên tay mỗi người đều có mội cái muỗng dài đủ cho họ với tới nồi súp đó. Tuy nhiên, vì muỗng súp dài quá cỡ, họ không thể đưa súp vào miệng mình được. Điều đó làm họ bực mình, nhăn nhó vì họ không thấy hạnh phúc bên nồi súp. Nồi súp được dọn cho mọi người, nhưng vì mãi lo nghĩ cho mình, về mình, nên họ quên mất khả năng cùng giúp nhau thưởng thức nồi súp. Khi chỉ nghĩ đến chính mình, con người sống trong sợ sệt, bất an, tranh giành, và bế tắc như đang sống trong tình trạng địa ngục.

Rời phòng Địa Ngục, người đàn ông được thiên thần dẫn qua phòng Thiên Đàng. Tại đây, ông cũng thấy điều kiện căn phòng này cũng như phòng kia, họ cũng có nồi súp ở giữa, có muỗng dài trên tay, nhưng họ ca hát và rất vui vẻ; họ không phải nhọc mệt trong việc tìm cách đưa muỗng súp và miệng mình, vì họ dùng muỗng súp dài của mình để đút cho người khác. Như thế, khi nghĩ đến người khác, con người học biết chia sẻ, cảm thông, và như được sống trong Thiên Đàng.


Những người chai đá trong sự ích kỷ, nhìn những muỗng dài mà không thấy được cách sử dụng của tình yêu, để rồi chính mình cũng bị chết đói.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Thuyền & Dụ ngôn

Dân chúng tụ họp bên Người rất đông, nên Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì đứng trên bờ. Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều. (Mt 13,2-3)


Chúa ngồi trên thuyền để nói lời dụ ngôn tình yêu với những người dân yêu dấu của Ngài. Này Lời yêu thương giống như hạt giống. Bất chấp cõi lòng con người có là gì đi nữa, vệ đường hay mảnh đất đầy sỏi đá, đầy bụi gai, Lời yêu thương vẫn không quản ngại, vẫn rơi vào, gieo vào... Tiếng Chúa vang lên trong sóng biển. Và sóng biển của Biển hồ Galilê vỗ vào mạn thuyền, rì rào, rì rào:

"Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu.
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”

...

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Mẹ & Anh Em

Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi." (Mt 12,49-50)

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Lời khôn ngoan

Trong cuộc phán xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế hệ này, và bà sẽ kết án họ, vì xưa bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của vua Sa-lô-môn; mà đây thì còn hơn vua Sa-lô-môn nữa. (Mt 12,42)

Gabriel Garcia Marquez, nhà văn nổi tiếng của Colombia (thường được biết đến với cái tên là "Gabo" tại quê hương ông), đã được trao giải Nobel về văn chương năm 1982, nay đã rút lui khỏi đời sống công cộng vì lý do sức khỏe. Ông bị một chứng ung thư đã đến giai đoạn cuối. Ông đã gửi một bức thư từ biệt cho bạn bè và bức thư đã được lưu hành trên Internet. Trong thư, ông nói: "...Nếu Thiên Chúa cho tôi sống thêm một tí nữa, hẳn là tôi sẽ ăn mặc đơn giản, tôi sẽ đặt mình dưới ánh mặt trời, để không những thân thể tôi, mà cả linh hồn tôi trần trụi, tha hồ cho ánh nắng rọi vào…."

Đối với tôi, ánh nắng đây là Lời Chúa. Tôi muốn trần trụi phơi mình trước Lời khôn ngoan của Chúa, để không chỉ hồn tôi, mà cả thân xác tôi được tắm trong ánh nắng Lời Chúa.

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Nhẫn nại

Đầy tớ nói : "Vậy ông có muốn chúng tôi ra nhặt đi không?" Ông đáp : Đừng, sợ rằng khi nhặt cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. (Mt 13,28)

Thái độ của ông chủ là một thái độ nhẫn nại: "Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy nhặt cỏ lùng trước đã, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi." Đấy là thái độ của Đức Kitô: "Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi." (Mt 12,20)


Học tính nhẫn nại
Cậu bé nhìn như bị thôi miên vào chiếc thùng đựng nhiều cá đầy màu sắc và dụng cụ đi câu của ông. Cậu bé muốn chạm vào nhưng không dám.
“Cháu thích câu cá chứ?”- người ông hỏi.
“Cháu không biết nữa, cháu chưa từng...”, cậu bé lấp lửng mà cặp mắt vẫn dán chặt vào các vật dụng. “Cháu có thể sử dụng tất cả những thứ ấy không ông?”. “Bất kể khi nào cháu muốn. Có lẽ cháu chưa từng đi câu?”- ông hỏi. “Không ai chỉ cho cháu cả”. Cậu bé đang sống tạm ở viện mồ côi, chờ người đến nhận về nuôi, đáp lí nhí.
“Chưa từng câu cá”- ông cứ lặp đi lặp lại câu ấy với tôi- “chưa từng có ai đưa thằng bé đi câu. Thương thật! Thằng bé phải được đi câu vì nó sẽ học tính nhẫn nại trong cuộc sống mai này, từ việc chờ đợi để giật câu”.
Nói là làm, ông đã chỉ thằng bé cách tìm sâu làm mồi câu, móc mồi vào lưỡi rồi thả cần, quan sát chiếc phao nhỏ khẽ động trên mặt nước và thời điểm nào thì giật cần câu thật mạnh và nhanh... Thằng bé thích thú reo vang khi câu được một con cá bé xíu xiu trong lần “ra quân” đầu tiên. Ông đã chọn cái ao này vì nó đã được thả rất nhiều cá. Ông cũng mang theo máy quay để ghi lại khoảnh khắc sung sướng tột cùng của thằng bé với thành quả của nó. Trong hành trang cuộc đời thằng bé, sẽ luôn có những kỷ niệm ngọt ngào như hôm nay. Đứa trẻ nào cũng cần được trang bị kỹ năng sống. Ý nghĩ và hành động ấy đã đem lại cho thằng bé và ông niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống.

http://nld.com.vn/218858p0c1030/hoc-tinh-nhan-nai.htm


Nhẫn nại và cảnh giác trong cuộc chiến của thế giới ảo:
Người ta từng nói: Thương trường như chiến trường. Nay còn thêm: không gian internet như chiến trường, một chiến trường đòi hỏi nhiều cảnh giác nhanh nhạy, nhưng cũng đòi hỏi nhiều nhẫn nại kiềm chế, vì mọi lời nói nóng nảy bốc đồng đưa lên mạng đều có hậu quả lan rộng khó lường:

TT - Nhà Trắng hôm 14-7 công bố kế hoạch dài 13 trang về tăng cường sức mạnh an ninh mạng, trong đó xem không gian mạng là mặt trận mới bên cạnh đất liền, không phận và hải phận.
Tuyên bố này được đưa ra sau khi Washington thừa nhận mất khoảng 24.000 tài liệu nhạy cảm về khoa học điện tử hàng không, các công nghệ giám sát, hệ thống truyền thông vệ tinh và các mô hình an ninh mạng, hệ thống tên lửa và máy bay chiến đấu của Mỹ hồi tháng 3-2011 vào tay các tin tặc nước ngoài. “Một cơ quan tình báo nước ngoài thực hiện vụ tấn công và một chính phủ đứng sau âm mưu này” - Thứ trưởng quốc phòng Mỹ William Lynn tuyên bố. Tuy nhiên, ông từ chối nêu tên quốc gia cụ thể.
“Trong thế kỷ 21, bit và byte cũng là mối đe dọa tương tự đạn và bom” - Financial Times dẫn lời ông Lynn so sánh.
Với việc công nhận không gian mạng là một chiến trường, Nhà Trắng “bật đèn xanh” cho Bộ Quốc phòng tự trang bị và đào tạo để có thể hoạt động hiệu quả trên mặt trận ảo này, bao gồm việc sử dụng các phần mềm, công cụ để chống các phần mềm nguy hiểm. Ngoài ra, Lầu Năm Góc cần triển khai nhiều chính sách mới, tăng cường phối hợp với các cơ quan khác như Bộ An ninh nội vụ, chiêu dụ nhân tài...
http://nhipsongso.tuoitre.vn/nhip-song-so/446867/My-khong-gian-mang-cung-la-1-chien-truong.html

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Đói

Hôm ấy, vào ngày sabát, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa; các môn đệ thấy đói và bắt đầu bứt lúa ăn. (Mt 12,1)

Thực trạng đói nghèo trên thế giới đang diễn ra theo chiều hướng rất đáng báo động. Theo một nghiên cứu của WB, nguy cơ đối với người nghèo đang tiếp tục gia tăng trên quy mô toàn cầu, và tốc độ tăng trưởng kinh tế suy giảm trong năm 2009 đã đẩy thêm 53 triệu người nữa rơi vào tình trạng nghèo đói, thêm vào con số 130-155 triệu người của năm 2008, khi giá nhiên liệu và thực phẩm tăng cao.



Suy thoái kinh tế dự kiến mỗi năm sẽ đe dọa thêm mạng sống của 200.000 đến 400.000 trẻ em trong giai đoạn 2010-2015, theo đó 1,4 đến 2,8 triệu trẻ em có thể bị tử vong nếu khủng hoảng tiếp diễn.
Chỉ số đói nghèo toàn cầu (GHI) được đánh giá trên 3 dấu hiệu cơ bản: tỉ lệ người thiếu ăn, mức độ phổ biến tình trạng suy dinh dưỡng của trẻ em dưới 5 tuổi; tỉ lệ tử vong của trẻ em dưới 5 tuổi. Nhìn chung, trong những năm từ 1990 đến 2009, GHI trung bình của thế giới đã giảm gần 1/5. Nhiều quốc gia đã giải quyết tốt vấn đề dinh dưỡng cho trẻ em. Tuy nhiên, tỉ lệ tử vong của trẻ em dưới 5 tuổi và tỉ lệ người thiếu ăn vẫn còn khá cao.



Đói nghèo giết chết hơn 30.000 trẻ dưới 5 tuổi trên khắp thế giới mỗi ngày, báo cáo của Manos Unidas - một tổ chức phi chính phủ (NGO) Tây Ban Nha, Manos Unidas (United Hands) cho biết điều này có nghĩa là có khoảng 11 triệu trẻ em chết mỗi năm vì nghèo đói, trong đó có 7 triệu trẻ dưới 5 tuổi; 130 triệu trẻ không được đi học và 82 triệu trẻ bị mất tuổi thơ bởi phải kết hôn quá sớm.
Báo cáo của Manos Unidas cũng cho hay hiện có 15 triệu trẻ em trên thế giới bị mồ côi vì AIDS, đa số rơi vào trẻ ở Nam Phi; 246 triệu trẻ phải đi làm khi chưa đủ tuổi lao động, trong đó có 72 triệu trẻ dưới 10 tuổi. Trong khi đó, theo ước tính của Liên Hiệp Quốc, có khoảng 100 triệu trẻ em trên thế giới không có nhà cửa và đang sống trên các đường phố. Trước thực trạng này, Liên Hiệp Quốc (LHQ) kêu gọi các nước cải thiện điều kiện y tế và vệ sinh, giảm tỉ lệ tử vong của trẻ em, cải thiện tình trạng đói nghèo và tạo điều kiện cho trẻ em phổ cập giáo dục tiểu học.



Năm 2000, các nước trên thế giới đã thống nhất đề ra mục tiêu này, theo đó giảm một nửa số người nghèo đói vào năm 2015. Tuy nhiên, trong bối cảnh các cuộc khủng hoảng lương thực, tài chính diễn ra liên tiếp đẩy số người nghèo tăng cao như hiện nay, đối với nhiều nước, mục tiêu này là bất khả thi.

(http://www.antg.com.vn/vi-VN/ktvhkh/2010/11/73695.cand )


Nạn đói năm Ất Dậu là một nạn đói xảy ra tại miền Bắc Việt Nam trong khoảng từ tháng 10 năm 1944 đến tháng 5 năm 1945 làm khoảng từ 400.000 đến 2 triệu người dân chết đói.
Nguyên nhân trực tiếp là những hậu quả của chiến tranh tại Đông Dương. Các cường quốc liên quan như Pháp, Nhật Bản và cả Hoa Kỳ đã can thiệp vào Việt Nam và gây nhiều tai họa ảnh hưởng đến sinh hoạt kinh tế của người Việt. Những biến động quân sự và chính trị dồn dập xảy ra khiến miền Bắc vốn dĩ đã thiếu gạo nên càng bị đói.
Nguyên nhân gián tiếp là sự tệ hại của chế độ thực dân Pháp tại Việt Nam, với những biện pháp cải cách kinh tế nhằm phục vụ chế độ và nhu cầu chiến tranh, do tại nước Pháp khi đó đang có chiến tranh và cũng đang bị xâm chiếm.
Nguyên nhân tự nhiên cũng góp phần vì thiên tai, lũ lụt gây mất mùa tại miền Bắc.
Không có số liệu chính xác về số người đã chết đói, nhưng một số nguồn khác nhau ước tính là từ khoảng 400.000 đến 2 triệu người đã bị chết đói tại miền bắc Việt Nam trong thời điểm này. Tháng 5 năm 1945, bảy tháng sau khi trận đói bùng nổ tại miền bắc, toà khâm sai của triều đình Huế tại Hà Nội ra lệnh cho các tỉnh miền Bắc phúc trình về tổn thất. Có 20 tỉnh báo cáo số người chết vì đói ở miền bắc là hơn 380.000, chết vì bệnh – không rõ nguyên nhân – là hơn 20.000, tổng cộng 400.000 cho riêng miền bắc. Tháng 10 năm 1945, theo báo cáo của một quan chức quân sự của Pháp tại Đông Dương khi đó là tướng Mordant thì khoảng nửa triệu người chết. Toàn quyền Pháp Jean Decoux thì viết trong hồi ký của ông về thời kỳ cầm quyền tại Đông Dương "À la barre de l’Indochine" – là có 1 triệu người miền Bắc chết đói. Các nhà sử học Việt Nam ước đoán là từ 1 đến 2 triệu. Nhiều nhà sử học sau này nêu con số 1 triệu trong khi những người sinh sống tại miền Bắc khi đó thì thiên về con số 2 triệu.


http://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BA%A1n_%C4%91%C3%B3i_n%C4%83m_%E1%BA%A4t_D%E1%BA%ADu,_1944-1945