"Nước Trời lại cũng giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy." (Mt 13,45-46)
Theo niềm tin của người Hoa, ngọc thạch có những tính năng siêu phàm: trị bệnh, giải độc, giúp trường sinh bất lão, giữ xác chết mãi mãi nguyên vẹn, mang lại phúc lành, yên lành…
Trong các ngôi mộ cổ được khai quật gần đây ở miền trung Trung Quốc, người ta tìm thấy rất nhiều ngọc thạch. 1 điều hết sức lạ ở những ngôi mộ đó là có rất nhiều ngọc thạch chôn theo, xác chết vẫn còn nguyên vẹn dù đã hơn 2.000 năm. Loại ngọc đó gọi là “ngọc chôn theo người chết” hay “ngọc dưới mồ”.
Chẳng hạn như trường hợp của hoàng tử Liêu Thân và vợ là Tôn Vãn thuộc triều Hán, đã được chôn gần 2 thiên niên kỷ. Khi khai quật, những người chứng kiến đã vô cùng kinh ngạc bởi cả 2 xác chết vẫn còn nguyên vẹn, chẳng khác gì các xác ướp trong hầm mộ của người Ai Cập cổ đại. Các thi thể chẳng hề được tẩm ướp bất cứ thứ gì, nhưng bên cạnh có rất nhiều ngọc. Sau khi nghiên cứu kỹ, các nhà khai quật cho rằng, chính ngọc thạch đã giữ được sự nguyên vẹn của thi hài.
Những viên ngọc chôn 1 thời gian dài dưới mồ sau khi đào lên có sự biến đổi khác thường: bạch ngọc từ trong suốt trở nên đục hơn, từ bên trong ửng lên các vân màu hồng, giống như những sợi chỉ máu, cẩm thạch từ màu xanh lục biến thành sẫm hơn, ửng hồng như nhuộm với máu… riêng hồng ngọc, hoàng ngọc, lam ngọc… màu sắc cũng sẫm thêm nhưng khi đặt dưới ánh sáng mặt trời hay ánh sáng đèn, chúng rực lên 1 thứ ánh sáng lung linh kỳ dị, như từ 1 cõi u linh nào đó.
Người ta cho rằng, những viên ngọc đó đã thấm máu và tinh khí từ cơ thể người, hay đúng hơn là thấm hồn người chết. Do đó nó càng trở thành vô giá, cực kỳ linh thiêng.
Tương truyền, Từ Hy Thái hậu vẫn giữ được sự tươi trẻ, uy nghiêm khi sắp qua đời là nhờ có khả năng kỳ diệu từ ngọc, bà ta được 1 nhà sư Tây Tạng bí mật chỉ cho cách dùng ngọc để giúp làn da mãi tươi nhuận, dù già vẫn không có nếp nhăn bằng cách: dùng ngọc trai nấu nhừ, tán nhuyễn, pha với sữa của phụ nữ có con so rồi thoa lên mặt, lên da mỗi buổi sáng và tối. Và quả thực Từ Hy khi đã trên 60 vẫn có nhan sắc của 1 phụ nữ trẻ.
Không chỉ vậy, người ta còn cho rằng sự tươi trẻ đó 1 phần cũng nhờ 2 viên bạch ngọc thuộc loại quý hiếm nhất, có kích cỡ bằng quả trứng mà thái hậu luôn mang theo người. Bà tin rằng nếu mãi giữ 2 viên ngọc quý bên người thì sinh lực dồi dào và đẩy lùi được mọi bệnh tật.
(http://phongthuyhoc.com/nguon-goc-nhung-loai-ngoc-phong-thuy-quy-hiem-cua-trung-hoa.html)
Chẳng biết những thông tin trên về những viên ngọc quý trần gian có đúng hay không, nhưng "viên ngọc quý Nước Trời" hay "viên ngọc quý Giêsu" có đầy đủ các điều quý giá trên và còn vượt trội hơn rất nhiều...
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Đang ngủ
Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. (Mt 13,25)
Nhà báo bị đốt khi đang ngủ đã ra đi
TTO - Khoảng 14g ngày 29-1 (26 tháng Chạp), nhà báo Lê Hoàng Hùng (bút danh Hoàng Hùng, báoNgười Lao Động TP.HCM) đã trút hơi thở cuối cùng tại Bệnh viện Chợ Rẫy sau 10 ngày bị nạn và điều trị tại đây.
Hơn một tuần qua, sức khoẻ của nhà báo Hoàng Hùng là một trong những vấn đề được dư luận quan tâm. Thông tin về tình trạng sức khoẻ của anh được anh em nhà báo tại TP.HCM và các tỉnh ĐBSCL cập nhật hàng ngày, thậm chí là hàng giờ. Tối 27-1 nhiều đồng nghiệp của anh ở TP.HCM, Long An, Tiền Giang rất lo lắng khi hay tin anh bị hôn mê phải thở máy.
Đến chiều 28-1, thông tin cho biết tình trạng sức khoẻ của anh rất xấu, có khả năng không qua khỏi đã được truyền đi rất nhanh. Nhiều bữa tiệc tất niên của các cơ quan báo chí chiều 28-1 đã kết thúc sớm để sắp xếp đi thăm anh lần cuối.
Và điều đau xót đã đến: khi không khí tết bên ngoài bệnh viện đang rộn ràng thì anh ra đi mãi mãi khi bước sang tuổi 51, để lại hai đứa con gái 12 tuổi và 17 tuổi.
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/423086/Nha-bao-bi-dot-khi-dang-ngu-da-ra-di.html
Đã 23 ngày sau đêm định mệnh nhà báo Hoàng Hùng bị đốt, rồi từ trần tại Bệnh viện Chợ Rẫy, cơ quan điều tra vẫn chưa kết luận được hung thủ là ai. Trong khi dư luận lại râm ran: bà Trần Thị Thúy Liễu (vợ nhà báo Hoàng Hùng) chính là người ra tay thủ ác?!
http://www.tienphong.vn/Phap-Luat/527528/Vu-nha-bao-bi-dot--Thu-pham-la-nguoi-than.html
http://ttngbt.blogspot.com/2011/01/vu-mot-nha-bao-bi-ot-chay-trong-phong.html
Có thể tôi đang ngủ thì Chúa gọi tôi về. Điều đó tôi không lường trước được. Nhưng điều tôi có thể kiểm sóat được ngay từ bây giờ là rà soát xem trong tôi có bao nhiêu cỏ lùng để gấp rút nhổ nó lên, gom lại và đốt đi. Chúa kiên nhẫn chờ tôi làm việc này. Hãy làm ngay đi kẻo muộn...
Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011
Lãnh địa của quỷ dữ
Hễ ai nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo trong lòng người ấy: đó là kẻ đã được gieo bên vệ đường.(Mt 13,19)
Khi cõi lòng, do phạm tội thường xuyên, hoàn toàn chai đá như vệ đường thì tâm hồn đó trở thành lãnh địa của quỷ dữ. Quỷ dữ tha hồ tung hoành và cướp đi tất cả. Mọi hạt giống Lời Chúa có rơi xuống cũng đều biến mất, không để lại dấu tích. Thật là đáng sợ!
Kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời: khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay. (Mt 13,20-21)
Có những cõi lòng, do phạm tội nhiều dù không thường xuyên, trở thành mảnh đất nhiều sỏi đá. Chai đá một phần thôi, nhưng cũng là giai đoạn đầu, trước khi hoàn toàn trở thành lãnh địa của ma quỷ. Trong giai đoạn đầu này, hạt giống Lời Chúa chỉ bám rễ vào được đôi chút trong sự nông cạn của cõi lòng, để rồi, rễ không bám sâu, cây mọc lên rồi nhưng cũng đành héo khô, gục chết. Thương thay cho cây non xinh đẹp phải chết yểu! Và nguy hiểm thay cho cõi lòng nhiều đá sỏi!
Khi cõi lòng, do phạm tội thường xuyên, hoàn toàn chai đá như vệ đường thì tâm hồn đó trở thành lãnh địa của quỷ dữ. Quỷ dữ tha hồ tung hoành và cướp đi tất cả. Mọi hạt giống Lời Chúa có rơi xuống cũng đều biến mất, không để lại dấu tích. Thật là đáng sợ!
Kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời: khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay. (Mt 13,20-21)
Có những cõi lòng, do phạm tội nhiều dù không thường xuyên, trở thành mảnh đất nhiều sỏi đá. Chai đá một phần thôi, nhưng cũng là giai đoạn đầu, trước khi hoàn toàn trở thành lãnh địa của ma quỷ. Trong giai đoạn đầu này, hạt giống Lời Chúa chỉ bám rễ vào được đôi chút trong sự nông cạn của cõi lòng, để rồi, rễ không bám sâu, cây mọc lên rồi nhưng cũng đành héo khô, gục chết. Thương thay cho cây non xinh đẹp phải chết yểu! Và nguy hiểm thay cho cõi lòng nhiều đá sỏi!
Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011
Nhìn mà không nhìn
Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, không hiểu. Thế là đối với họ đã ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ I-sai-a, rằng: Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy; vì lòng dân này đã ra chai đá. (Mt 13,13-15)
Nếu lòng tôi đã chai đá như vệ đường, thì dù mắt tôi có mở ra cũng không thấy được những điều tuyệt vời - là những hạt giống của Lời yêu thương - đang gieo vào lòng tôi, qua những gì tôi đang thấy. Lúc đó sẽ nhìn mà không nhìn...
Chuyện kể rằng, một người đàn ông được dẫn vào một nơi: một bên là Địa Ngục và bên kia là Thiên Đàng. Ông bước vào phòng Địa Ngục và thấy một nhóm người ngồi xung quanh với những khuôn mặt nhăn nhó, buồn thảm, và đói ăn. Ở giữa vòng tròn ấy có một nồi súp thơm phức, và trên tay mỗi người đều có mội cái muỗng dài đủ cho họ với tới nồi súp đó. Tuy nhiên, vì muỗng súp dài quá cỡ, họ không thể đưa súp vào miệng mình được. Điều đó làm họ bực mình, nhăn nhó vì họ không thấy hạnh phúc bên nồi súp. Nồi súp được dọn cho mọi người, nhưng vì mãi lo nghĩ cho mình, về mình, nên họ quên mất khả năng cùng giúp nhau thưởng thức nồi súp. Khi chỉ nghĩ đến chính mình, con người sống trong sợ sệt, bất an, tranh giành, và bế tắc như đang sống trong tình trạng địa ngục.
Rời phòng Địa Ngục, người đàn ông được thiên thần dẫn qua phòng Thiên Đàng. Tại đây, ông cũng thấy điều kiện căn phòng này cũng như phòng kia, họ cũng có nồi súp ở giữa, có muỗng dài trên tay, nhưng họ ca hát và rất vui vẻ; họ không phải nhọc mệt trong việc tìm cách đưa muỗng súp và miệng mình, vì họ dùng muỗng súp dài của mình để đút cho người khác. Như thế, khi nghĩ đến người khác, con người học biết chia sẻ, cảm thông, và như được sống trong Thiên Đàng.
Những người chai đá trong sự ích kỷ, nhìn những muỗng dài mà không thấy được cách sử dụng của tình yêu, để rồi chính mình cũng bị chết đói.
Nếu lòng tôi đã chai đá như vệ đường, thì dù mắt tôi có mở ra cũng không thấy được những điều tuyệt vời - là những hạt giống của Lời yêu thương - đang gieo vào lòng tôi, qua những gì tôi đang thấy. Lúc đó sẽ nhìn mà không nhìn...
Chuyện kể rằng, một người đàn ông được dẫn vào một nơi: một bên là Địa Ngục và bên kia là Thiên Đàng. Ông bước vào phòng Địa Ngục và thấy một nhóm người ngồi xung quanh với những khuôn mặt nhăn nhó, buồn thảm, và đói ăn. Ở giữa vòng tròn ấy có một nồi súp thơm phức, và trên tay mỗi người đều có mội cái muỗng dài đủ cho họ với tới nồi súp đó. Tuy nhiên, vì muỗng súp dài quá cỡ, họ không thể đưa súp vào miệng mình được. Điều đó làm họ bực mình, nhăn nhó vì họ không thấy hạnh phúc bên nồi súp. Nồi súp được dọn cho mọi người, nhưng vì mãi lo nghĩ cho mình, về mình, nên họ quên mất khả năng cùng giúp nhau thưởng thức nồi súp. Khi chỉ nghĩ đến chính mình, con người sống trong sợ sệt, bất an, tranh giành, và bế tắc như đang sống trong tình trạng địa ngục.
Rời phòng Địa Ngục, người đàn ông được thiên thần dẫn qua phòng Thiên Đàng. Tại đây, ông cũng thấy điều kiện căn phòng này cũng như phòng kia, họ cũng có nồi súp ở giữa, có muỗng dài trên tay, nhưng họ ca hát và rất vui vẻ; họ không phải nhọc mệt trong việc tìm cách đưa muỗng súp và miệng mình, vì họ dùng muỗng súp dài của mình để đút cho người khác. Như thế, khi nghĩ đến người khác, con người học biết chia sẻ, cảm thông, và như được sống trong Thiên Đàng.
Những người chai đá trong sự ích kỷ, nhìn những muỗng dài mà không thấy được cách sử dụng của tình yêu, để rồi chính mình cũng bị chết đói.
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
Thuyền & Dụ ngôn
Dân chúng tụ họp bên Người rất đông, nên Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì đứng trên bờ. Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều. (Mt 13,2-3)
Chúa ngồi trên thuyền để nói lời dụ ngôn tình yêu với những người dân yêu dấu của Ngài. Này Lời yêu thương giống như hạt giống. Bất chấp cõi lòng con người có là gì đi nữa, vệ đường hay mảnh đất đầy sỏi đá, đầy bụi gai, Lời yêu thương vẫn không quản ngại, vẫn rơi vào, gieo vào... Tiếng Chúa vang lên trong sóng biển. Và sóng biển của Biển hồ Galilê vỗ vào mạn thuyền, rì rào, rì rào:
"Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu.
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
...
Chúa ngồi trên thuyền để nói lời dụ ngôn tình yêu với những người dân yêu dấu của Ngài. Này Lời yêu thương giống như hạt giống. Bất chấp cõi lòng con người có là gì đi nữa, vệ đường hay mảnh đất đầy sỏi đá, đầy bụi gai, Lời yêu thương vẫn không quản ngại, vẫn rơi vào, gieo vào... Tiếng Chúa vang lên trong sóng biển. Và sóng biển của Biển hồ Galilê vỗ vào mạn thuyền, rì rào, rì rào:
"Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu.
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
...
Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011
Mẹ & Anh Em
Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi." (Mt 12,49-50)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)