Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Tâm giao

Buồn buồn tôi rẽ sang vườn khác
Cái lạnh không mùa, lạnh khắp nơi
Quay về, không dám bơi thuyền nữa
Nước cũng dâng cao khí lạnh rồi.

Lạnh như tràn ngập tới hư vô
Gợn sóng lăn tăn phủ kín hồ
Tôi để con thuyền im ngủ đó
Sợ thuyền thêm lạnh lúc xa bờ.

Đấy là hai đoạn trong bài thơ “Lạnh” của Yến Lan. Cái lạnh “không mùa, lạnh khắp nơi” nếu thấm sâu buốt giá đến tận đáy tâm hồn thì thật là khủng khiếp. Hẳn là nhà thơ Yến Lan đã kinh qua cái lạnh này?

Rất may, nhà thơ này luôn có người bạn tri kỷ bên cạnh để sưởi ấm tâm hồn cho ông. Nhà văn Mang Viên Long đã viết về người bạn đời ấm áp ấy của Yến Lan như sau:

Bà Yến đã có đôi lần cho tôi biết, bà thường được ông đọc cho nghe các bài thơ khi còn ở dạng bản thảo hay còn dang dở. Bởi vậy bà Yến đã đọc hầu hết các tác phẩm của ông một cách say mê, có nhiều bài đã thuộc nằm lòng. Khi được gặp cả ông và bà thường thì bà luôn giúp chồng tiếp khách. Lúc ông nhắc kể đến bài thơ nào, sáng tác trong hoàn cảnh ra sao thì bà Yến đều có thể gợi nhớ cho ông ngay…

Trong những ngày cuối năm 1995, ông Yến Lan đau nặng hơn – người khô gầy, đôi tay thỉnh thoảng run rẩy, không thể tự tay cầm bút viết một bài thơ. Bà Yến lại luôn kề cận chồng, làm “thư ký riêng” cho chồng, ghi lại những sáng tác của ông đọc trong một quyển vở 100 trang. Viết xong, bà đọc lại cho ông nghe đôi ba lần, có chỗ nào ông cần sửa, bà luôn cẩn trọng sửa lại cho dù một chữ. Bà luôn luôn trân trọng, yêu quý từng câu thơ của ông! Ngày ông mất, đến thăm viếng, chia buồn với bà, bà Yến có cho biết – “Trước lúc mất hai hôm, ông nhà tôi cũng đọc cho tôi chép ba bài thơ cuối cùng…”

Tôi xin phép được trích ra đây hai đoạn của bài “Nhớ về anh” của bà :
“Nhớ lại buổi trưa hè nào đó,
Em thương chàng – nhà giáo làm thơ
Vào chùa lấy cớ xin me
Để em lại được nghe thơ của chàng…”
“… Về Bình Định, vài năm sau bị bệnh
Tay run run không chép được thơ mình
Bao năm ấy, tay em cầm bút viết
Thay tay chàng, em ghi lại những vần thơ”.

Một người bạn đời tri âm tri kỷ như vậy đã trở thành nguồn hạnh phúc thật lớn cho thi sĩ Yến Lan.

Chúa Giêsu là người bạn như thế đối với tôi. Và còn hơn thế rất nhiều:
- Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình.
- Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.
- Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại.
- Ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa.
(x. Ga 15,15-20; 14,12)

Với thân xác phục sinh thần thiêng, Chúa Giêsu luôn cận kề bên tôi, lắng nghe tôi, tìm cách sưởi ấm cõi lòng nhiều khi rất băng giá của tôi.

Chúa Giêsu cũng mong tôi trở thành tri âm tri kỷ của Ngài với cung cách như Maria trong bài Tin Mừng hôm nay:

Một hôm, Ðức Giêsu vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mácta đón Người vào nhà. Cô có người em gái tên là Maria. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy. Còn cô Mácta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Chúa đáp: “Mácta! Mácta ơi! Chị lo lắng và lăng xăng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.”
(Lc 10, 38-42)

Con cũng muốn có nhiều giờ ở bên Chúa, lắng nghe Chúa như Maria. Và lòng con cũng muốn cận kề tâm giao với Chúa ngay chính trong những lúc đang tất bật với công việc phục vụ như Mácta. Phục vụ trong bình an nhờ Lời của Ngài vẫn ngọt ngào rót vào tai con. Xin giúp con…

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Kiên nhẫn

Có lẽ đức tính được người đời ca tụng nhiều nhất là tính kiên nhẫn. Cato the Elder nói, “Kiên nhẫn là đức tính lớn nhất trong mọi đức tính.” Issac Newton nói, “Nếu tôi có được khám phá giá trị nào, đó là nhờ chú ‎y’ kiên nhẫn hơn là bất kỳ tài năng nào tôi có.” Vậy, kiên nhẫn là gì và làm sao ta có được kiên nhẫn?...


1. Kiên nhẫn là biết thời gian tính. Đây là vấn đề timing. Đây là kiên nhẫn người ta nói đến thường nhất, thực tế nhất, và cần ít công phu nhất...

2. Kiên nhẫn là kiên trì cho đến lúc thành công. Đây là mức cao hơn của kiên nhẫn, và là yếu tố số một của thành công trong các dự án. Nếu ta có một mục đích, và mắt ta không rời mục đích đó, cứ gắng công đi đến mục đích dù mưa gió bão bùng hay động đất, thì ta sẽ đến mục đích một ngày nào đó. Đây thuần túy là vấn đề ‎y’ chí...

3. Kiên nhẫn là nhẫn nhục, nhẫn nhịn. Đây là ý nghĩa cao nhất của kiên nhẫn. Đây không còn là thành công trong vài dự án, mà là hoàn toàn làm chủ tâm mình, làm chủ đời mình, thành công cho cả đời mình...

Trần Đình Hoành  

Khi ấy, các người biệt phái đi ra ngoài, bàn mưu kế chống lại Chúa Giêsu để hãm hại Người. Biết thế, Chúa Giêsu rời bỏ nơi ấy. Có nhiều kẻ đi theo Người, và ai có bệnh, đều được Người chữa lành.Người cấm họ đừng cho ai biết Người, để ứng nghiệm lời tiên tri Isaia đã chép rằng:

"Này là tôi tớ Ta đã chọn, là người Ta rất yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng. Ta sẽ cho Thần trí ngự trên Người. Người sẽ rao giảng sự công chính cho dân ngoại. Người không cãi cọ hay dức lác, và không ai nghe tiếng Người ngoài đường phố. Người không bẻ gãy cây sậy đã giập, không dập tắt tim đèn còn khói, cho đến lúc Người khiến sự công minh được toàn thắng. Dân ngoại sẽ hy vọng vào danh Người". (Mt 12, 14-21) 


Chúa  luôn hết lòng với sứ vụ và tận tâm với mọi người. Nhưng Ngài cũng nhiều lần phát biểu: "Giờ ta chưa đến!" cho đến khi Ngài nói: "Đã đến giờ Con Người được tôn vinh"... Xin cho con biết sống như thế, kiên nhẫn và hết lòng làm việc với Chúa và trong Chúa.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Sớm

"Các ông không đọc thấy Đavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? Các ông cũng không đọc thấy Đavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? (Mt 12,3-4)

Khi không có tình thương, mọi sở hữu nhỏ nhoi của người khác đều có thể bị tôi kết án. Ngược lại, khi đã thương thì tôi có thể thông cảm cho những sai lầm đó cách đễ dàng.

Tuy nhiên, phải giật mình đến kinh hoàng:
Teen ‘quan hệ’ sớm: Ai cũng biết, chỉ phụ huynh… không biết!
Tình hình này có phải là... "bó tay chấm com" không? Lạy Thánh Thần Thiên Chúa, xin dạy chúng con biết phải làm gì...

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Hiền

Jesus is Gentle

Jesus, the Blessed One, is gentle. Even though he speaks with great fervor and biting criticism against all forms of hypocrisy and is not afraid to attack deception, vanity, manipulation and oppression, his heart is a gentle heart. He won't break the crushed reed or snuff the faltering wick (see Matthew 12:20). He responds to people's suffering, heals their wounds, and offers courage to the fainthearted.

Jesus came to bring good news to the poor, sight to the blind, and freedom to prisoners (see Luke 4:18-19) in all he says, and thus he reveals God's immense compassion. As his followers, we are called to that same gentleness.

Jesus' Compassion


Jesus is called Emmanuel which means "God-with-us" (see Matthew 1: 22-23). The great paradox of Jesus' life is that he, whose words and actions are in no way influenced by human blame or praise but are completely dependent on God's will, is more "with" us than any other human being.

Jesus' compassion, his deep feeling-with us, is possible because his life is guided not by human respect but only by the love of his heavenly Father. Indeed, Jesus is free to love us because he is not dependent on our love.

Hãy mang lấy ách của Ta và hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng, và tâm hồn các ngươi sẽ gặp được bình an. Vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng" (Mt 11,29-30).

Trong ngôn ngữ Thánh Kinh, “gánh” chỉ luật lệ, và “mang lấy ách” là chỉ học với. Chúa Giêsu kêu mời chúng ta học với Ngài và đón nhận luật của Ngài.
Học với Chúa Giêsu là học được tính hiền lành khiêm tốn.
Luật của Ngài là luật yêu thương.
Bởi thế ai mang lấy ách của Ngài và học với Ngài thì tâm hồn người đó sẽ được bình an.

Xin cho con đừng vội nổi nóng ghi gặp chuyện không vừa ý. Xin cho mọi người thấy được sự dịu hiền đầy thương xót của Chúa nơi con.




Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Vui


Lạy Chúa, Chúa đã đến và đã xin con tất cả,
và con cũng đã hiến dâng cho Chúa tất cả: cặp mắt, đôi chân và đôi bàn tay.
Vì con là phụ nữ, ưa ngắm nhìn mái tóc óng ả của con, ưa ngắm nhìn những ngón tay thon nuột của con.
Thế mà giờ đây đầu con hầu như không còn sợi tóc nào, cũng chẳng còn đâu những ngón tay hồng hồng xinh xắn, chỉ còn lại vài que củi khô nham nhúa…
Thế nhưng con không hề muốn nổi loạn, con lại muốn dâng lên cho Chúa lời tạ ơn,…
Bởi vì, đời con đã được quá ư đầy tràn đến kì diệu.
Sống trong tình yêu Chúa, cuộc đời con cũng lấp đầy chan chứa.
(http://tgpsaigon.net/suy-niem/20130716/22402)

Dù thân thể đau đớn khốn cùng, lời nguyện cầu của chị Véroniquae trên đây đẹp quá. Cứ dạt dào, bay vút hoà quyện với lời tạ ơn của Chúa Giêsu:

"Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha vì Cha đã giấu không cho những người hiền triết và khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng lạy Cha vì đó là điều làm đẹp ý Cha" (Mt 11,25-26).

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Cho

Being Given

Jesus is given to the world.
He was chosen, blessed, and broken to be given.
Jesus' life and death were a life and death for others.
The Beloved Son of God, chosen from all eternity, was broken on the cross
so that this one life could multiply
and become food for people
of all places and all times.

As God's beloved children, we have to believe
that our little lives,
when lived as God's chosen and blessed children,
are broken to be given to others.
We too have to become bread for the world.
When we live our brokenness under the blessing,
our lives will continue to bear fruit from generation to generation.
That is the story of the saints -
they died, but they continue to be alive
in the hearts of those who live after them -
and it can be our story too.


Con cần phải biết cho đi như Giêsu, bằng không, con cũng sẽ bị trách móc như thành Capharnaum:

Còn ngươi, hỡi Capharnaum, chớ thì ngươi nhắc mình lên tận trời sao? Ngươi sẽ phải rơi xuống địa ngục, vì nếu các phép lạ diễn ra giữa ngươi mà xảy ra tại Sôđôma, thì thành ấy đã tồn tại cho đến ngày nay. (Mt 11,23)