Vậy, người Pharisêu và kinh sư hỏi Đức Giêsu:
"Sao các môn đệ của ông không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa?"
Người trả lời họ:
"Ngôn sứ Isaia thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng: Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta... Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người phàm...
Quả thế, ông Môsê đã dạy rằng: Ngươi hãy thờ cha kính mẹ và kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử! Còn các ông, các ông lại bảo: "Người nào nói với cha với mẹ rằng: những gì con có để giúp cha mẹ đều là "Corban" nghĩa là lễ phẩm đã dâng cho Chúa" rồi, và các ông không để cho người ấy làm gì để giúp cha mẹ nữa.
Thế là các ông lấy truyền thống các ông đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa. Các ông còn làm nhiều điều khác giống như vậy nữa!"
(Mc 7,5-6.10-13)
Truyền thống tích tụ những khôn ngoan từ nhiều thời của con người.
Tuy nhiên vì con người bất tòan, nên truyền thống cũng có những điều bất toàn, thậm chí có những điều bất nhân nữa.
Truyền thống con người chỉ tốt đẹp khi nó hình thành bởi những con tim gắn liền với tình yêu và thánh ý Thiên Chúa.
Từ truyền thống của xã hội, tôi suy nghĩ về "truyền thống" của từng cá nhân, bao gồm tập quán ứng xử của chính cá nhân tôi. Tập quán hình thành từ những công việc hằng ngày. Mỗi việc tôi làm có xuất phát từ trái tim tôi gắn liền với trái tim Chúa không? Hay nó chỉ được thúc đẩy từ những ham muốn chật hẹp và lăng loàn của tôi?
Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012
Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012
Tìm
Khi gặp Người, các ông thưa: "Mọi người đang tìm Thầy đấy!" Người bảo các ông: "Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó." (Mc 1,37-38)
Mọi người đang đi tìm Chúa, sao Chúa không ở lại với họ? Sao Chúa lại ra đi và đi tìm thêm nhiều người khác?
Thực ra phải nói rằng người ta đi tìm Chúa vì Chúa đã đi tìm họ trước, vì Chúa đã yêu họ trước.
Chúa tiếp tục đi tìm. Trái tim Chúa tiếp tục rộng mở, không đóng lại cho bất cứ ai.
Trái tim rộng mở là trái tim luôn đi tìm.
Tìm để ủ ấp để yêu thương.
Khi không đi tìm thì tim sẽ đóng lại.
Và cuộc đời sẽ chật hẹp, sẽ không còn chỗ cho tha nhân và cho Chúa nữa.
Tim mở rộng có nghĩa là mắt cũng phải mở to.
Tim và mắt cùng đi tìm.
Yêu để thấy và thấy để yêu, không thể thiếu một trong hai.
Mọi người đang đi tìm Chúa, sao Chúa không ở lại với họ? Sao Chúa lại ra đi và đi tìm thêm nhiều người khác?
Thực ra phải nói rằng người ta đi tìm Chúa vì Chúa đã đi tìm họ trước, vì Chúa đã yêu họ trước.
Chúa tiếp tục đi tìm. Trái tim Chúa tiếp tục rộng mở, không đóng lại cho bất cứ ai.
Trái tim rộng mở là trái tim luôn đi tìm.
Tìm để ủ ấp để yêu thương.
Khi không đi tìm thì tim sẽ đóng lại.
Và cuộc đời sẽ chật hẹp, sẽ không còn chỗ cho tha nhân và cho Chúa nữa.
Tim mở rộng có nghĩa là mắt cũng phải mở to.
Tim và mắt cùng đi tìm.
Yêu để thấy và thấy để yêu, không thể thiếu một trong hai.
Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012
Chạnh lòng thương
"Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt." (Mc 6,34)
Cầu nguyện cho ai là chạnh lòng thương để mở rộng con tim ủ ấp họ trong lòng, với mục đích để cho Chúa trong tim tôi chạm đến họ, cứu chữa họ.
Cũng thế, làm mục vụ truyền thông, viết tin, làm mục vụ PR là chạnh lòng thương hầu mở rộng con tim để ấp ủ tất cả những người có liên quan vào trong tim mình. Có như thế bản tin mới thực sự có hồn, và làm PR mới có ý nghĩa. Lúc đó mới có khả năng mang lại mùa Xuân dù đang sống giữa mùa đông, mới mang lại ánh sáng dù đang ở trong bóng tối, mới mang lại niềm vui giữa lầm than.
Cầu nguyện cho ai là chạnh lòng thương để mở rộng con tim ủ ấp họ trong lòng, với mục đích để cho Chúa trong tim tôi chạm đến họ, cứu chữa họ.
Cũng thế, làm mục vụ truyền thông, viết tin, làm mục vụ PR là chạnh lòng thương hầu mở rộng con tim để ấp ủ tất cả những người có liên quan vào trong tim mình. Có như thế bản tin mới thực sự có hồn, và làm PR mới có ý nghĩa. Lúc đó mới có khả năng mang lại mùa Xuân dù đang sống giữa mùa đông, mới mang lại ánh sáng dù đang ở trong bóng tối, mới mang lại niềm vui giữa lầm than.
Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2012
Lưới người
Người bảo họ: "Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá." (Mc 1,17)
Tôi đã "lưới" được bao nhiêu người vào trong Nước Chúa? Bao nhiêu người đã nhờ tôi mà tìm được hạnh phúc Nước Trời. Làm sao mà biết được! Người gieo giống không thể nào biết trước sẽ thu hoạch được bao nhiêu. Nhưng niềm vui sẽ có được khi nhìn lại và biết rằng mình đã cùng gieo giống với Chúa, cùng ra khơi tung lưới với Chúa.
Thế thì, lạy Chúa, con đã nỗ lực từng ngày để gieo giống và ra khơi tung lưới với Chúa chưa?
Tôi đã "lưới" được bao nhiêu người vào trong Nước Chúa? Bao nhiêu người đã nhờ tôi mà tìm được hạnh phúc Nước Trời. Làm sao mà biết được! Người gieo giống không thể nào biết trước sẽ thu hoạch được bao nhiêu. Nhưng niềm vui sẽ có được khi nhìn lại và biết rằng mình đã cùng gieo giống với Chúa, cùng ra khơi tung lưới với Chúa.
Thế thì, lạy Chúa, con đã nỗ lực từng ngày để gieo giống và ra khơi tung lưới với Chúa chưa?
Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012
Mất trí
"Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí." (Mc 3,20-21)
Sự khôn ngoan tuyệt đối cộng với tình yêu mãnh liệt bao la của Thiên Chúa khiến Ngài có những hành động mà con người không thấu hiểu được.
Và khi không hiểu được thì con người lại dám ngạo mạn bảo Thiên Chúa đã mất trí rồi!
Mà trí khôn nông cạn của con người làm sao hiểu được Thiên Chúa.
Chỉ có một cách đúng đắn cần làm là mở lòng trí ra mà đón nhận ánh sáng khôn ngoan chiếu xuống từ Thiên Chúa. Con người vẫn phải vận dụng mọi khả năng tư duy với tất cả con tim của mình để khám phá tìm hiểu mọi sự, đồng thời phát huy mọi năng lực của trí tuệ và tâm hồn để đón nhận được ánh sáng mạc khải từ Thiên Chúa. Đấy chính là mối tương quan giữa lý trí và đức tin.
Xin cho con biết mở trí lòng ra, tạo được sự gặp gỡ giữa lý trí và đức tin như thế.
Sự khôn ngoan tuyệt đối cộng với tình yêu mãnh liệt bao la của Thiên Chúa khiến Ngài có những hành động mà con người không thấu hiểu được.
Và khi không hiểu được thì con người lại dám ngạo mạn bảo Thiên Chúa đã mất trí rồi!
Mà trí khôn nông cạn của con người làm sao hiểu được Thiên Chúa.
Chỉ có một cách đúng đắn cần làm là mở lòng trí ra mà đón nhận ánh sáng khôn ngoan chiếu xuống từ Thiên Chúa. Con người vẫn phải vận dụng mọi khả năng tư duy với tất cả con tim của mình để khám phá tìm hiểu mọi sự, đồng thời phát huy mọi năng lực của trí tuệ và tâm hồn để đón nhận được ánh sáng mạc khải từ Thiên Chúa. Đấy chính là mối tương quan giữa lý trí và đức tin.
Xin cho con biết mở trí lòng ra, tạo được sự gặp gỡ giữa lý trí và đức tin như thế.
Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012
Chai đá
Đức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: "Anh giơ tay ra!" Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường. (Mc 3,5)
Lòng họ đã ra chai đá nên không trả lời được một câu hỏi nói lên một sự thật hết sức hiển nhiên: "Ngày Sabát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi?"
Ngày Sabát tất nhiên là "được phép" làm điều lành và "cứu mạng". Ai mà không trả lời được! Thế mà họ lại im lặng!
Chúa một dùng cụm từ hết sức mỉa mai "được phép"! Muốn làm điều lành, muốn cứu mạng người cũng cần phải được phép ư? Chẳng phải đó là chuyện đương nhiên phải làm, và có bổn phận phải làm sao? Trong một xã hội mà muốn làm điều lành, muốn cứu mạng người cũng cần phải được phép, thì đó là xã hội gì?
Phản ứng sau đó của Chúa là: Đức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: "Anh giơ tay ra!" Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường.
Và phản ứng tiếp theo của nhóm Pharisêu và nhóm Hêrôđê là: tìm cách giết Đức Giêsu!
Và như vậy cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối đã diễn ra thật là quyết liệt và nghiệt ngã. Ở lâu trong bóng tối khiến lòng con người nên chai đá, mù quáng và độc ác. Con người khi đó trở thành công cụ của bóng tối.
Xin Chúa cho con luôn tìm cách thoát khỏi bóng tối. Đừng để lòng ra chai đá, mù quáng và độc ác.
Lòng họ đã ra chai đá nên không trả lời được một câu hỏi nói lên một sự thật hết sức hiển nhiên: "Ngày Sabát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi?"
Ngày Sabát tất nhiên là "được phép" làm điều lành và "cứu mạng". Ai mà không trả lời được! Thế mà họ lại im lặng!
Chúa một dùng cụm từ hết sức mỉa mai "được phép"! Muốn làm điều lành, muốn cứu mạng người cũng cần phải được phép ư? Chẳng phải đó là chuyện đương nhiên phải làm, và có bổn phận phải làm sao? Trong một xã hội mà muốn làm điều lành, muốn cứu mạng người cũng cần phải được phép, thì đó là xã hội gì?
Phản ứng sau đó của Chúa là: Đức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: "Anh giơ tay ra!" Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường.
Và phản ứng tiếp theo của nhóm Pharisêu và nhóm Hêrôđê là: tìm cách giết Đức Giêsu!
Và như vậy cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối đã diễn ra thật là quyết liệt và nghiệt ngã. Ở lâu trong bóng tối khiến lòng con người nên chai đá, mù quáng và độc ác. Con người khi đó trở thành công cụ của bóng tối.
Xin Chúa cho con luôn tìm cách thoát khỏi bóng tối. Đừng để lòng ra chai đá, mù quáng và độc ác.
Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012
Nghỉ ngơi
Ngày Sabát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sabát. (Mc 2,27)
Trong thế giới quá cạnh tranh hiện nay, chúng ta cần được nhắc nhở về chuyện nghỉ ngơi để sống cho mình, cho nhau, cho Chúa. Ngày Chúa Nhật là thời gian tuyệt vời đề sống cả ba chiều kích ấy.
Chỉ khi sống ba chiều kích đó, con người mới thực là chính mình.
Ngày Chúa nhật như vậy giúp cho con người khỏi vong thân.
Trong thế giới quá cạnh tranh hiện nay, chúng ta cần được nhắc nhở về chuyện nghỉ ngơi để sống cho mình, cho nhau, cho Chúa. Ngày Chúa Nhật là thời gian tuyệt vời đề sống cả ba chiều kích ấy.
Chỉ khi sống ba chiều kích đó, con người mới thực là chính mình.
Ngày Chúa nhật như vậy giúp cho con người khỏi vong thân.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)