Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối. (Ga 12,46)
Joy là một cô gái thành thị điển hình, ở tuổi 20 nhiều ước mơ và hoài bão. Cô đã từng yêu ở tuổi 20, hận thù nhiều ở tuổi ngoài 20. Và cô đã ngừng yêu để bước vào những trò chơi mà tình yêu dắt lối.
Cuộc đời Joy có mảng tối và mảng sáng.
Mảng tối là khi cô thu mình trong quá khứ với những nỗi đau không ai biết. Cho nước mắt yếu đuối làm mờ màu mascara chuốt dài trên đôi gò mà lem luốc.
Mảng sáng là khi cô bước ra đường, tự tin, kiêu hãnh, xinh đẹp, quyến rũ và bất cần. Cô lúc nào cũng tỏa sáng như vậy. Tỏa sáng như ánh mặt trời.
Nhưng hỡi ơi, mặt trời và bóng đêm, bình minh và hoàng hôn lúc nào cũng luân phiên ngự trị, chẳng bao giờ có thứ gì đó chiếm được vị trí độc tôn.
Thậm chí, đôi khi, bóng đêm và hoàng hôn còn nhiều hơn ánh sáng…
Cuộc đời Joy cũng vậy, đôi khi cô cảm thấy nó quá lắm tối tăm… Hay ánh sáng mà người ta đang nhìn ngắm nơi cô… tựa hồ chỉ là một giấc mơ giả dối, một thứ ảo mộng tự xây, không đường không lối, không cốt cách, không nền móng…. Giả tạo vô cùng?
Những tâm trạng xen lẫn sáng tối của Joy xem ra mịt mùng biết bao. Tương lai sẽ ra sao? Niềm vui đích thực ở đâu? Có nắm vững được hạnh phúc của đời mình không, hay chỉ là may rủi? Mênh mông mịt mù!
Chỉ có thể trả lời được những câu hỏi này nơi Đấng đã tạo dựng nên tất cả, yêu thương tất cả đến tận cùng, Đấng có cả một kế hoạch tuyệt vời để ở bên từng con người mà Ngài yêu thương. Gặp được Đấng ấy, con người mới giải đáp được những câu hỏi nhức nhối nhất, sâu thẳm nhất. Và lúc đó cuộc đời mới chan hòa ánh sáng, bất chấp mọi bóng tối...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét