Quan niệm của Đức Khổng-Tử về sự thành đạt trong cuộc đời
Đức Khổng Tử sống trước Công nguyên từ năm 551đến năm 479, thọ 72 tuổi. Ngài quan niệm về sự thành đạt trong cuộc đời của mình như sau:
"Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, và thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ" (Ta tới mười lăm tuổi mới chuyên-chú vào việc học, ba mươi tuổi mới tự-lập, bốn mươi tuổi mới thấu-hiểu hết sự lý trong thiên-hạ, năm mươi tuổi mới biết mệnh trời, sáu mươi tuổi mới có kiến-thức và kinh-nghiệm hoàn-hảo để có thể phán-đoán ngay được mọi sự-lý và nhân-vật mà không thấy có điều gì chướng-ngại khi nghe được, và bảy mươi tuổi mới có thể nói hay làm những điều đúng theo ý-muốn của lòng mình mà không ra ngoài khuôn-khổ đạo-lý).
Thành đạt của người môn đệ Đức Kitô
Sự thành đạt của môn đệ của Đức Kitô là nên một với Ngài, trưởng thành trong Ngài để chia sẻ sứ vụ của Ngài là truyền thông Tin Mừng để mang hạnh phúc vĩnh cửu của Nước Trời đến cho muôn người: "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng." (Lc 10,2-3)
Sự trưởng thành trong sứ vụ loan báo Tin Mừng thể hiện trong cung cách đơn sơ và can đảm (như con chiên ở giữa sói rừng), siêu thoát (đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép), không xao nhãng sứ vụ vì bất kỳ lý do gì (đừng chào hỏi ai dọc đường), sống và chia sẻ bình an (sự bình an của các con sẽ đến trên
người ấy), chăm sóc kẻ yếu đuối và loan báo Tin Mừng (chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: 'Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi).
Để trở thành một môn đệ trưởng thành như thế, các Kitô hữu cũng cần kinh
qua các giai đoạn: chuyên chú học hỏi, tự lập, biết sự lý trong thiên
hạ, biết mệnh trời, khi nghe được điều gì cũng có thể phán đoán được phải trái mà không bị trở ngại, và làm theo ý muốn của lòng
mình mà không ra ngoài khuôn khổ đạo lý của Chúa.
Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các
ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính
Người sẽ tới. 2 Người bảo các ông rằng: "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. 3 Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. 4 Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. 5 Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: 'Bình an cho nhà này'. 6
Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên
người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. 7 Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.
8 "Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. 9 Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: 'Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi'.
10 "Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: 11
'Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng
xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy biết rõ điều này: Nước
Thiên Chúa đã đến gần'. 12 Ta bảo các con, ngày ấy, thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này".
17 Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: "Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con". 18 Người bảo: "Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. 19
Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền
phép của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. 20 Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời". (Mt 10,11-20)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét