Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Lúa chín

Lúa chín bỏ không trên cánh đồng mênh mông. Đoàn chiên bơ vơ không người chăn dắt. Thực trạng này tạo nên nỗi nhức nhối khôn nguôi trong lòng Chúa Giêsu. Nhưng đấy có phải là nỗi nhức nhối thường xuyên của tôi không?

Truyền giáo là bản chất của của Kitô giáo và của mọi người tin yêu Chúa, vì phát xuất từ tình yêu thương. Yêu thì tha thiết chia sẻ, nhất là chia sẻ niềm tin và xác tín. Yêu thì không thể để mặc đối tượng yêu sống trong bóng tối, đói khát những của ăn thần linh, và ở trong nguy cơ bị trầm luân. Yêu Giêsu thì chung một tâm tư với Ngài, khôn nguôi khao khát các linh hồn, khao khát đến với những cánh đồng lúa chín bỏ không, những đàn chiên bơ vơ, đói khát, tan tác...

Hoạt động truyền giáo cũng chính là hoạt động mục vụ PR, những hoạt động giúp người ta phát hiện và yêu mến Giêsu bằng cách làm cho người ta trông thấy vẻ đẹp của dung nhan và tình yêu Giêsu. Dung nhan đẹp của tình yêu Giêsu nơi bản thân con, nơi gia đình con, nơi cộng đoàn Giáo Hội của con, đang toả sáng: này con xin truyền thông...

Truyền thông hay truyền giáo như vậy cũng là kể chuyện về Giêsu. Dùng mọi phương tiện và hoạt động truyền thông để kể chuyện về Ngài. Kể chuyện và mô tả dung nhan của Ngài. Mô tả tình yêu bao la mãnh liệt của Ngài. Thuật lại những điều tuyệt diệu Ngài đang làm cho tôi, trong tôi, trong mọi người, mọi cộng đoàn...

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Chạm đến

Nghe đâu các linh mục Mỹ ngày nay rất sợ, không dám để cho trẻ em quấn quýt bên mình, vì sợ bị kết án "quấy rối tình dục trẻ vị thành niên".

Dẫu sao, việc tiếp xúc, gặp gỡ, đụng chạm vẫn là nhu cầu của bản năng truyền thông nơi con người. Thánh Matthêu thuật lại trong bài Tin Mừng hôm nay:

 "Bỗng một người đàn bà bị băng huyết đã mười hai năm tiến đến phía sau Người và sờ vào tua áo của Người vì bà nghĩ bụng: Tôi chỉ cần sờ được vào áo của Người thôi là sẽ được cứu! Đức Giêsu quay lại thấy bà thì nói: "Này con, cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con." Và ngay từ giờ ấy, bà được cứu chữa"   "...Người đi vào, cầm lấy tay con bé, nó liền trỗi dậy". (Mt 9,20-25)

Sờ vào tua áo, cầm lấy tay con bé, những tiếp xúc đụng chạm ấy phát sinh từ những thôi thúc mãnh liệt, trở thành những nhu cầu và đã phát sinh những hiệu quả kỳ diệu.

Người ta có thể truyền thông bằng nhiều cách, với nhiều phương tiện, nhưng căn bản vẫn là tiếp xúc diện đối diện, tay bắt mặt mừng. Với truyền thông Kitô giáo, khi tiếp xúc còn cần kèm theo lời cầu nguyện, cần đưa người đối diện vào tâm hồn mình, để Chúa trong tâm hồn mình đụng chạm vào họ, như khi xưa Chúa đã chạm vào tay bé gái, cầm lấy tay con bé để làm cho bé trỗi dậy...

Khi gặp gỡ, cần có thêm sự đụng chạm bằng lời cầu nguyện như thế. Sự đụng chạm thần linh với Chúa Giêsu, cùng Chúa Giêsu và của Chúa Giêsu. Và đấy là căn bản của mục vụ truyền thông.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Bé mọn

"Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn." (Mt 11,25)
Truyền thông với tâm hồn trẻ thơ bé nhỏ và truyền thông cho những tâm hồn thơ trẻ đơn sơ. Đấy là điều kiện lý tưởng.
Vấn đề là làm sao cho tâm hồn mình luôn trẻ thơ, và sứ điệp của mình được người ta đón nhận với tâm tình thơ trẻ?
Trẻ thơ có tâm tình phó thác vì cảm nhận cha mạnh mẽ, cha thương mình. Mình nằm ở trong tâm điểm của trái tim cha. Vâng con tin Cha của con trên trời mạnh mẽ toàn năng và yêu con như thế.
Con luôn nhỏ bé, vì con chỉ là hư vô. Và Cha là tất cả của con.

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Trở thành chính mình

Khi chia sẻ trong lễ kỉ niệm ngọc khánh linh muc của mình, ĐTC đề nghị coi cụm từ “không còn là tôi tớ nữa, nhưng là những bạn hữu” như là toàn bộ chương trình của đời sống linh mục.

ĐTC nói:
“Tình bạn là sự hiệp thông về tư tưởng và ước muốn. Ngài biết rõ tôi. Còn tôi có biết rõ Ngài không? Tình bạn Ngài ban tặng cho tôi chỉ có thể có nghĩa là tôi cũng phải cố gắng để biết Ngài nhiều hơn… Tình bạn không chỉ là biết về một người nào đó, mà trên hết nó là sự hiệp thông của ước muốn. Nó có nghĩa là ước muốn của tôi ngày càng trở nên tương hợp với thánh ý Thiên Chúa hơn. Vì thánh ý Chúa không phải là cái gì bên ngoài và xa lạ đối với tôi, không phải là cái mà tôi ít nhiều sẵn sàng vâng phục, hoặc từ chối không vâng phục. Không, trong tình bạn, ý muốn của tôi lớn lên cùng với thánh ý Chúa, và thánh ý Chúa trở thành của tôi: đây là cách mà tôi đích thực trở nên chính mình”.

Hôm nay là lễ Trái tim Đức Mẹ. Trái tim Mẹ "ghi nhớ tất cả lời Chúa trong lòng" để cố gắng hiểu và sống điều Chúa muốn. Để thánh ý Chúa trở thành của Mẹ. Đó là cách Mẹ trở thành chính mình.

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Tim già

Trong dụ ngôn "Đứa con hoang đàng", trái tim của hai đứa con đều xa cách người cha của mình. Con thứ vì ham mê lạc thú mà rời xa cha. Lòng đứa con cả cũng rời xa cha vì chỉ vâng lời cha cách lạnh lùng. Do lạc thú hay do vâng lời cách cằn cỗi, họ đã có những trái tìm già nua, chai lạnh.

Sao quê hương mình già nua đến vậy?
Tiến Sĩ Alan Phan
(Tác giả, một người Việt Nam, hiện là chủ tịch Quỹ đầu tư Viasa tại Hong Kong và Thượng Hải. Bản gốc đã đăng ở trang web riêng www.gocnhinalan.com)

Các nhà đầu tư thế giới thường nghĩ về Việt Nam như một quốc gia trẻ trung, đang lên và chứa nhiều tiềm năng nhất trong số các thị trường mới nổi.

Họ ấn tượng với con số tăng trưởng về dân số, về sự kiện là 58% người Việt dưới tuổi 25, và theo nhãn quan của người Âu Mỹ, đây là phân khúc sáng tạo và cầu tiến nhất của bất cứ xã hội nào.

Họ tìm đến Việt Nam mong những đột phá kỳ diệu và một vận hành năng động kiểu thung lũng Silicon (trung tâm IT của Mỹ ở phía nam San Francisco).

Sau vài năm tung tiền mua tiềm năng và cơ hội, họ thường thất vọng và âm thầm bỏ đi. Tại sao?

Những giả thuyết ngây thơ chăng? Họ đã không lầm về những số liệu tạo nên hình ảnh đó.

Tuy nhiên, sự phân tích và biện giải về logic của họ vướng phải vài giả thuyết và tiền đề không chính xác. Một người có số tuổi còn trẻ không có nghĩa là sự suy nghĩ và vận hành của người đó cũng phải trẻ trung như số tuổi, nhất là khi họ lớn lên trong một xã hội khép kín, ít tiếp xúc với thế giới.

Tôi còn nhớ một đai gia công nghệ thông tin (IT) nổi tiếng cũng đã từng kết luân trong một buổi hội thảo về kinh tế là số người sử dụng điện thoại di động ở Việt Nam đã tăng trưởng ấn tượng 36% mỗi năm trong 5 năm qua và lên đến 68 triệu người hay khoảng 80% dân số.

Kết luận của anh chuyên gia trẻ này là tương lai về công nghệ thông tin của Việt Nam phải sáng ngời và sẽ vượt trội các nước như Trung Quốc, Ấn Độ, Philippines…

Đây là những kết luận ngây thơ về thực tại của xã hội. Một người trẻ suốt ngày la cà quán cà phê hay quán nhậu sẽ không đóng góp gì về sáng tạo hay năng động; cũng như vài ba anh chị nông dân với điện thoai cầm tay không thay đổi gì về cục diện của nông thôn ngày nay (nông dân vẫn chiếm đến 64% của dân số xứ này).

Tôi thích câu nói (không biết của ai): "Tất cả bắt đầu bằng suy nghĩ (tư duy). Suy nghĩ tạo nên hành động, hành động liên tục biến thành thói quen và thói quen tạo nên định mệnh."

Định mệnh của cá nhân phát sinh từ tư duy cá nhân, định mệnh tập thể đúc kết bởi suy nghĩ của tập thể.


Tư duy, định mệnh

Quên đi góc nhìn cá nhân, hãy tự suy nghĩ về tư duy thời thượng của xã hội này và từ đó, ta có thể nhận thức được những hành xử và thói quen của người dân Việt Nam.

Bắt đầu từ tầng cấp lãnh đạo về kinh tế, giáo dục và xã hội đến lớp người dân kém may mắn đang bị cơn lũ của thời thế cuốn trôi; tôi không nghĩ là một ai có thể lạc quan và thỏa mãn với sự khám phá.

Những thói quen xấu về chụp giựt, tham lam, mánh mung, dối trá, liều lĩnh, sĩ diện… vẫn nhiều gấp chục lần các hành xử đạo đức, cẩn trọng, trách nhiệm, danh dự và hy sinh.

Dĩ nhiên, đây là một nhận định chủ quan, sau một lục lọi rất phiến diện trên báo chí, truyền hình và diễn đàn Internet. Nhưng tôi nghĩ là rất nhiều người Việt sẽ đồng ý với nhận định này.

Tôi nghĩ lý do chính yếu của những thói quen tệ hại này là bắt nguồn từ một tư duy già cỗi, nông cạn và nhiều mặc cảm. Tôi có cảm giác là ngay cả những bạn trẻ doanh nhân và sinh viên mà tôi thường tiếp xúc vẫn còn sống trong một thời đại cách đây 100 năm, dưới thời Pháp thuộc.

Thực tình, nhiều bậc trí giả đã lo ngại là so với thời cũ, chúng ta đã đi thụt lùi về đạo đức xã hội và hành xử văn minh.

Tôi thường khuyên các bạn trẻ hãy đọc lại những tiểu thuyết của thời Pháp thuộc trước 1945.

Họ sẽ thấy đời sống và các vấn nạn của một nông dân trong truyện của Sơn Nam vẫn không khác gì mấy so với một nông dân qua lời kể của Nguyễn Ngọc Tư.

Bâng khuâng và thách thức của những gia đình trung lưu qua các câu chuyên của Khái Hưng rất gần gũi với những mẩu chuyện ngắn của nhiều tác giả trẻ hiện nay. Ngay cả những tên trọc phú, cơ hội và láu lỉnh trong tiểu thuyết của Vũ Trọng Phụng cũng mang đậm nét hình ảnh của những Xuân Tóc Đỏ ngày nay trong xã hội.

Ôm lấy quá khứ

Tóm lại, tôi có cảm tưởng chúng ta vẫn sống và vẫn tranh đấu, suy nghĩ trong môi trường cả 100 năm trước. Những mặc cảm thua kém với các ông chủ da trắng vẫn ám ảnh các bạn trẻ ngày nay. Chúng ta vẫn bàn cãi về những triết thuyết mà phần lớn nhân loại đã bỏ vào sọt rác.

Trong lãnh vực kinh doanh, phần lớn các doanh nhân vẫn cho rằng bất động sản và khoáng sản là căn bản của mọi tài sản. Sản xuất gia công và chế biến nông sản vẫn chiếm một tỷ trọng rất lớn trong kim ngạch xuất khẩu. Một doanh nhân Trung Quốc đã mỉa mai với tôi khi đến thăm một khu công nghiệp của Việt Nam, “Họ đang cố học và làm những gì chúng tôi đang muốn quên”.

Tôi đang ở tuổi 66. May mắn cho tôi, nền kinh tế toàn cầu đã thay đổi khác hẳn thời Pháp thuộc. Tôi không cần phải dùng tay chân để lao động, cạnh tranh với tuổi trẻ. Kinh doanh bây giờ đòi hỏi một sáng tạo chỉ đến từ trí tuệ và tư duy đổi mới. Thân thể tôi dù bị hao mòn (xương khớp lỏng lẻo, tai mắt nhấp nhem...) nhưng trí óc tôi và tinh thần vẫn trẻ hơn bao giờ hết.

Thêm vào đó, nó không bị phân tâm bởi những hoóc-môn về đàn bà hay những thứ lăng nhăng khác như các bạn trẻ. Do đó, hiệu năng và công suất của sự suy nghĩ trở nên bén nhậy hơn.

Người Mỹ có câu, “Những con chó già không bao giờ thay đổi” (old dogs never change). Do đó, tôi thường không thích trò chuyện với những người trên 40, nhất là những đại trí giả. Nhưng tôi thất vọng vô cùng khi về lại Việt Nam và gặp toàn những ông cụ non mới trên 20 tuổi đời: nhút nhát, cầu an, thụ động, chỉ biết ăn nhậu, và đua đòi theo thời thế.

Họ sống như các ông già đã về hưu, họ nói năng như một con vẹt, lặp đi lặp lại những giáo điều, khẩu hiệu đã hiện diện gần trăm năm. Họ làm việc như một con ngựa bị bịt kín đôi mắt để chỉ nhìn thấy con đường một chiều trước mắt.

Nhiều người đỗ lỗi cho những thế hệ trứơc và văn hóa gia đình đã kềm kẹp và làm cho thế hệ trẻ này hay ỷ lại và hư hỏng.

Cha mẹ vẫn giữ thói quen sắp đặt và quyết định cho các con đã trưởng thành (ngay khi chúng vào tuổi 30, 40..) về những cuộc hôn nhân, công việc làm, ngay cả nhà cửa và cách sinh họat.

Hậu quả là một thế hệ đáng lẽ phải tự lập và lo tạo tương lai cho mình theo ý thích lại cúi đầu nghe và làm theo những tư duy đã lỗi thời và tụt hậu.

Trong khi thế giới đang hồi sinh với thế hệ trẻ tự tin tràn đầy năng lực cho những thử thách của thế kỷ 21, thì người trẻ đang lần mò trong bóng tối của quá khứ, với sự khuyền khích của các nhóm muốn giữ quyền lực và bổng lộc.

Tôi tự hỏi, sao quê hương mình ... già nua nhanh như vậy? Những nhiệt huyết đam mê của tuổi thanh niên bây giờ chỉ dành cho những trận đá bóng của Châu Âu?

Tôi nhìn vào những nghèo khó của dân mình so với láng giềng chỉ là một tình trạng tạm thời. Nhưng tôi lo cho cái tư duy già cỗi của tuổi trẻ sẽ giữ chân Việt Nam thêm nhiều thập niên nữa. Cái bẫy thu nhập trung bình to lớn và khó khăn hơn mọi ước tính.

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Vác chõng

Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội. Bấy giờ Đức Giêsu bảo người bại liệt: "Đứng dậy, vác chõng đi về nhà!" (Mt 9,6)

Vác chõng diễn tả chân đã khoẻ, sức lức đã hồi phục. Không còn bại liệt bất toại nữa.

Tự mình vác chõng, tự mình cáng đáng đời mình.

Chúa đến để tôi có thể đi trên đôi chân của tôi.