Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Khủng hoảng con tim

Chỉ ăn một trái cây bị cấm thôi mà Adam Eva đã bị Chúa phạt khủng khiếp như thế sao?

Hẳn ai cũng biết rằng chẳng phải thế! "Ăn trái cấm" chỉ là một cách diễn tả sự đoạn tuyệt của trái tim con người đối với Thiên Chúa.

Con người muốn quay lưng, muốn cắt đứt với Thiên Chúa, muốn đoạn tuyệt với tình yêu: "Con người và vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn, để khỏi giáp mặt Đức Chúa" (St 3,8).

Dù nhận ra sự nhớp nhơ trơ trụi của bản thân, họ vẫn ở lỳ trong thái độ ích kỷ, không nhận ra lỗi của mình. Họ đổ lỗi cho kẻ khác một cách hèn hạ, đổ lỗi cho chính người mình yêu thương: "Con người thưa: Người đàn bà Ngài cho ở với con, đã cho con trái cây ấy, nên con ăn." (St 3,12) Con tim thiếu vắng tình yêu đã làm cho đầu óc ra mờ tối và chai lỳ. Chai lỳ trong sự đoạn tuyệt với Chúa và hèn hạ tàn nhẫn đối với nhau. Hậu quả tất nhiên là triền miên đau khổ.

Như vậy khủng hoảng đầu tiên trong lịch sử nhân loại là khủng hoảng của con tim, một con tim thiếu vắng tình yêu đối với Chúa và với nhau. Không còn tin Chúa. Không còn tin nhau. Và chai lỳ trong đó, như cách diễn tả của các ngôn sứ: trái tim con người đã trở thành đá! Như vậy làm sao con người có thể tự mình ra khỏi khủng hoảng này được. Họ đã ra khỏi thế giới của tình yêu, ra khỏi Vườn Địa Đàng của yêu thương, nên vô phương tự cứu mình.

Rất may, việc xử lý khủng hoảng kinh hoàng đầu tiên này đã được Thiên Chúa đảm nhận. Ngài xử lý khủng hoảng này bằng cách đi tìm gặp gỡ con người, đối thoại với họ, giúp con người giáp mặt với nguyên nhân là tội lỗi của họ, và giúp họ đối diện với hậu quả của tội. Rồi Ngài xử lý khủng hoảng này bằng tình yêu chăm sóc. Dù con người quay lưng lại với Chúa, Chúa vẫn tiếp tục chăm sóc họ: "Thiên Chúa làm cho con người và vợ con người những chiếc áo bằng da và mặc cho họ" (St 3,21). Và Ngài lên một kế hoạch dài hơi để biến đổi trái tim bằng đá của con người thành trái tim bằng thịt. Ngài báo trước với con rắn: "Dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó" (St 3,15).

Lạy Chúa, mọi khủng hoảng đều khởi đi từ trái tim con người. Khi lên kế hoạch để xử lý khủng hoảng, con cần quan tâm đến trái tim, và con cần Chúa, rất cần Chúa, Chúa ơi!

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Khủng hoảng đầu tiên

"Rắn nói với người đàn bà: Chẳng chết chóc gì đâu!" (St 3,4) Câu nói dối trá này đã tạo ra khủng hoảng đầu tiên trong lịch sử, và đây cũng là "khủng hoảng mẹ", đẻ ra mọi thứ khủng hoảng trên cõi đời..

Với lời nói này, ma quỷ đã bóp méo hình ảnh Thiên Chúa, vẽ Thiên Chúa như một kẻ bịp bợm và ích kỷ, không muốn con người được cao cả như mình nên đã nói dối con người! Tiếc thay, con người lại tin vào lời xảo trá này của rắn độc hơn là tin vào Lời Chúa, để rồi sau đó đánh mất những hình ảnh tốt đẹp nhất nơi bản thân mình. Họ bắt đầu thấy mình trần truồng nhớp nhơ, và thấy mình chìm trong khổ đau.

Cơn khủng hoảng đầu tiên này quá to lớn đến nỗi con người không thể tự mình thoát ra khỏi. Và Thiên Chúa đã phải ra tay xử lý khủng hoảng. Cách xử lý của Ngài sau đó trở thành bài học cho tất cả chúng ta nói chung, và cho mọi chuyên viên PR nói riêng...

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Niềm tin & Blog

Niềm tin của người đàn bà ngoại giáo Syrô-phênixi trong bài Tin Mừng hôm nay thật quá mạnh. Chính niềm tin đơn sơ nhưng mạnh mẽ, diễn tả trong một cuộc đối thoại khá "sốc" (ví dụ: "không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con"!), khiến cho một bà goá vô danh tiểu tốt được nhắc đến mãi mãi trên toàn thế giới.

Câu chuyện Tin Mừng hôm nay khiến tôi liên tưởng đến bài báo ""Bí mật sự thành công của một blog".

http://www.thegioididong.com/tin-tuc-cong-dong-mang,29739-bi-mat-su-thanh-cong-cua-mot-blog.aspx

http://tuoitre.vn/the-gioi/the-gioi-muon-mau/395270/%E2%80%9Csu-tuong-tac-la-tai-san-vo-gia%E2%80%9D.html

Blog, một dụng cụ truyền thông đơn sơ, đã mang lại cho chủ nhân của nó 315 triệu USD, và làm cho bà chủ blog Arianna Huffington duyên dáng này trở thành một nữ blogger đầy quyền lực.

Blog cũng đã từng đóng góp đáng kể vào việc thắng cử của Tổng thống Obama vì vị Tổng thống da màu này đã biết tận dụng mọi khả năng của blog.

Thủ Tướng Anh, Nhật Bản, Canada, Australia, Na Uy, New Zealand, Đan Mạch, Israel, các Tiểu vương quốc Ả-rập thống nhất, Malaysia, Latvia, Tổng thống Iran, Chile, Nga, Philippines, Hoàng hậu Jordan cùng rất nhiều vị nguyên thủ lừng danh khác cũng đã thành công dân mạng. Blog (chứ không phải các trang web chính phủ) đã giúp họ thay đổi cách tiếp cận người dân.

Blog VIS (Vatican Information Service) của Toà Thánh cũng đóng vai trò hết sức quan trọng trong công cuộc loan báo Tin Mừng toàn cầu, loan báo như một cuộc đối thoại đa chiều.

Nhiều Kitô hữu vẫn đang cần mẫn từng ngày suy niệm Lời Chúa, và từng ngày đưa những suy niệm cá nhân đơn sơ chân thành này lên blog. Những suy tư giống như những hạt giống được gieo lên thế giới mạng. Và nhiều người khác tình cờ đọc được những chia sẻ chân thành nhưng nóng bỏng này. Thế là hạt giống nẩy mầm...

Blog được mệnh danh là một phương tiện đối thoại đơn sơ, trần trụi. Và là cuộc đối thoại toàn cầu. Mọi người trên thế giới đều có thể vào blog đó để comment, trò chuyện. Niềm tin vào sự đối thoại chân thành nhưng đầy thách đố này đã mang lại những hiệu quả diệu kỳ. Giống như cuộc đối thoại rất "sốc" nhưng chân thành giữa Chúa Giêsu và người đàn bà ngoại giáo Syrô-phênixi trong bài Tin Mừng hôm nay.

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Ô uế

Chủ nhân của các công ty rất sợ hình ảnh của công ty mình bị ô uế. Họ nhờ các chuyên viên PR dùng mọi phương pháp hiện đại nhất, những phương tiện truyền thông hữu hiệu nhất để làm cho hình ảnh của công ty trong sáng trở lại.

Nhưng nếu hình ảnh của công ty được trình bày rất trong sáng, mà thực chất của công ty lại vẫn cứ đầy những ô uế, thử hỏi: hình ảnh giả tạo đó có che giấu mãi được sự thật ô uế không?

Vì thế mục vụ PR đích thực phải khởi đi từ sự hoán cải chính mình. Hồn có thơm tho thì hình mới đẹp bền. Vâng, Chúa dạy như thế: "Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất ra, và làm cho con người ra ô uế." (Mc 7,23) Vậy, muốn hết ô uế, phải sửa đổi từ bên trong. PR phải khởi đi từ bên trong.

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Hình ảnh Thiên Chúa

"Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình" (St 1,27). Nếu người ta không trông thấy hình ảnh của Chúa nơi tôi, thì có nghĩa là tôi đã đánh mất hình ảnh của chính mình, đánh mất hình ảnh của một con người đích thực. Tôi chỉ đích thực là con người, khi người ta thấy được hình ảnh của Thiên Chúa nơi tôi.

Mà Thiên Chúa được định nghĩa là tình yêu (IGa 4,8), nên tôi chỉ thực là người khi tôi biết sống yêu thương. Người ta chỉ thấy được hình ảnh của Chúa nơi tôi khi tôi biết quan tâm phục vụ tha nhân.

Bản chất Thiên Chúa cũng là truyền thông: Ba Ngôi Thiên Chúa truyền thông mọi sự cho nhau, và thông truyền tất cả cho loài người. Vì thế càng truyền thông, hình ảnh của Thiên Chúa càng rõ nét trong tôi. Khi truyền thông, Thiên Chúa không chỉ trao gửi một sứ điệp mà còn trao gửi trao tặng chính mình trong tình yêu. Truyền thông như thế phải là công việc của tình yêu. Truyền thông mà tạo ra chia rẽ, hoang mang, hận thù thì không phải là truyền thông, mà là huỷ hoại truyền thông.

"Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình", đây có thể là câu đầu tiên trong Kinh Thánh làm nền tảng cho mục vụ PR. Làm PR để công chúng có một hình ảnh đẹp về mình và cộng đoàn của mình. Hình ảnh đẹp đó chính là hình ảnh Thiên Chúa. Vì thế, làm mục vụ PR là làm cho người ta thấy hình ảnh Thiên Chúa nơi tôi.

Làm mục vụ PR chính là bổn phận của tôi, được nhắc đến ngay từ trang đầu của Kinh Thánh.

Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Chạm đến

"Ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi." (Mc 6,56)

Chúa muốn mọi người chạm đến Chúa, và ngày nay, tôi có thể chạm vào Chúa bằng lời cầu nguyện của tôi.

Cầu nguyện là chạm đến Giêsu và trút mọi gánh nặng cuộc đời cho ngài: "Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng..." (Mt 11,28)

Cầu nguyện là chạm vào Giêsu, nên một với Ngài và qua Ngài, đưa cả thế giới lên cùng Chúa Cha... Cầu nguyện là nối kết mọi nỗ lực dằn vặt đớn đau của con người với trái tim Giêsu hiền lành và khiêm nhường... Cầu nguyện là mở ra một không gian nơi đó niềm vui thay cho nỗi buồn, thương xót thay cho cay đắng, tình yêu thay cho nỗi sợ, dịu hiền và chăm sóc thay cho ghen ghét và thờ ơ. Nhưng trên tất cả, cầu nguyện là phương thế chia sẻ sứ vụ của Chúa Giêsu, sứ vụ lôi kéo mọi người đi vào tình yêu thân mật với Chúa (The only necessary thing, p.36).

Trong cuộc sống hằng ngày, con muốn chạm vào nhiều thứ lắm. Có những thứ khiến con phải bỏng tay, và nhiều thứ khác khiến tay con tê cóng, nhưng con vẫn cứ thích thò tay vào. Xin cho con biết chạm vào Chúa nhiều hơn, liên lỉ hơn, bằng lời cầu nguyện thường xuyên hơn của con...

Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2011

Chúa hay Tôi?

"Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ phô trương cho thiên hạ thấy. Khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm" (Mt 5,1.3)

Câu Tin Mừng trên đây xem ra đi ngược với Lời Chúa hôm nay: "Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm" (Mt 5,16). Để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, đấy chẳng phải là phô trương thanh thế hay sao?

Thực ra, Chúa luôn ở trong từng người. Như vậy nơi bản thân tôi có hai "nhân vật": Tôi và Chúa. Thánh Augustinô nói: Khi ở trong tôi, Chúa còn là Tôi hơn cả chính tôi nữa. Ngài là phần tốt đẹp nhất của tôi, cần được toả sáng, cần phải được chiếu giãi ra, cần phải được đưa lên cao cho mọi người trông thấy qua những việc làm phúc đức của tôi. Còn cái Tôi ích kỷ kiêu ngạo trong tôi, thì không được lợi dụng các việc lành để phô trương nó ra. "Ngài cần phải lớn lên, còn Tôi cần phải nhỏ đi."

Công việc của Mục vụ PR là làm cho hình ảnh của Chúa mỗi ngày một rõ hơn, một sáng hơn nơi bản thân của tôi, nơi cộng đoàn của tôi. Tôi cần lên kế hoạch và dùng mọi phương tiện truyền thông để thực hiện điều này. Và tôi phải luôn tự hỏi: ai đang sáng lên, Chúa hay Tôi? Thường thì tôi hay làm cho Tôi sáng lên, và Chúa thì người ta chẳng thấy đâu cả! Điều này thực tai hại, nhưng đáng buồn là nó vẫn cứ luôn xẩy ra!

"Để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời". Vâng, "mà tôn vinh Cha của anh em", đấy là mục tiêu...