Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa.(Lc 13,13)
Mọi người trong nước đều công nhận vị hoàng tử này là một con người hoàn toàn trên nhiều phương diện: thông minh, lịch sự, có tài tổ chức và thu phục nhân tâm. Chỉ tội có một điều là lưng của hoàng tử bị gù ngay từ khi còn nhỏ.
Chỉ vì một tật xấu mang trên lưng như vậy mà hoàng tử không thích xuất hiện trước công chúng, thỉnh thoảng vì hoàn cảnh bắt buộc hoàng tử mới xuất hiện, lại gặp đám trẻ chế nhạo như thế, càng ngày hoàng tử càng thêm mặc cảm về cái lưng gù của mình đến độ quyết định không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa. Nhưng trớ trêu thay, hoàng tộc từ lâu vẫn giữ thông lệ không thể thay đổi được. Ðó là đến tuổi trưởng thành, hoàng tử phải cho người tạc tượng mình bằng đá cẩm thạch để đem đặt trong bảo tàng viện quốc gia cho toàn dân hiện tại và cả những thế hệ kiếp sau được biết dung mạo của hoàng tử.
Từ trước tới nay, đời nào cũng đầy đủ các tượng những vị hoàng tử liên tiếp nhau không sót một ai. Giờ đây đến phiên hoàng tử gù lưng phải được tạc tượng lưu danh muôn thuở. Thế nhưng, hoàng tử không muốn lưu danh muôn thuở là một hoàng tử gù lưng, mọi lý lẽ đưa ra để thuyết phục vua cha đừng tạc tượng mình đều vô ích.
Cuối cùng, hoàng tử gù lưng chấp nhận cho tạc tượng, nhưng với hai điều kiện: Thứ nhất, phải tạc tượng mình như một người đứng thẳng bình thường không bị gù lưng, và điều kiện thứ hai là không được trưng bày bao lâu hoàng tử gù còn sống.
Vì thương con, vua cha nhận lời, sau khi nhà điêu khắc nổi tiếng trong nước tạc xong bức tượng, hoàng tử đem tượng đó về đặt trong phòng riêng của mình để mỗi ngày nhìn ngắm nó. Như thế, mỗi ngày vị hoàng tử gù lưng để ra nửa giờ đứng yên ngắm bức tượng chính mình như một con người đẹp trai đứng thẳng, hiên ngang, và lạ lùng thay, nhờ mỗi ngày làm như vậy mà từ từ vị hoàng tử gù lưng kia đứng thẳng lên được không còn bị gù lưng nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét