Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Nước & lửa

Bài Tin Mừng Chúa nhật vừa rồi có nhắc đến nước: Phê rô đi trên nước đến với Chúa. Đi trên nước, thật bấp bênh biết bao!  Phê rô đã sợ hãi, và đã chìm xuống nếu không kịp nắm lấy tay Chúa.

Thánh lễ ngày mai, lễ Thánh Lô ren sô, không nhắc đến nước, mà nói đến lửa. Tuy nhiên, lửa này lại có liên quan đến nước. Có lửa để khỏi chìm trong nước!

Thánh Lô ren sô bị nướng trên vỉ sắt đỏ lửa mà vẫn vui đùa được với lý hình. Ngài chỉ vào phần thân thể đã bị nướng chín của mình, nói với lý hình: "Bên này chín rồi đấy, lật qua bên kia đi, cho nó chín đều!"

Làm thế nào mà Thánh Lô ren sô có thể quên được cái đau khủng khiếp trên vỉ lửa để vui cười như thế? Phải chăng vì thánh nhân đã từng quen với lửa? Có lẽ như thế, vì bản thân của ngài lúc nào cũng hừng hực một ngọn lửa: lửa nhiệt tình, lửa yêu thương, lửa truyền giáo. Ngọn lửa mãnh liệt nơi bản thân khiến ngài có thể chịu đựng nổi nỗi đau thể xác để vui đùa, trêu chọc lý hình.

Người làm công tác truyền thông lúc nào cũng cần phải có lửa và bốc lửa như thế. Không có lửa thì nhạt nhẽo vô vị, không thể truyền thông được. Truyền thông là một sứ mạng đòi phải bốc lửa và truyền lửa.

Trước hết là bốc lửa hạnh phúc vì được cận kề bên Chúa, được chung chia sứ mạng loan báo Tin Mừng với Ngài. Rồi bốc lửa thương cảm các linh hồn chưa được thưởng thức tình thương của Chúa. Rồi bừng lên ngọn lửa hân hoan vì được sống trong một thời đại có những phương tiện truyền thông rất mạnh, rất hữu hiệu cho việc loan báo tình thương của Chúa. Rồi bùng lên ngọn lửa hối hả, vội vã truyền thông truyền giáo: mau lên chứ, vội vàng lên với chứ... kẻo tình non đã già rồi ... Vội vã viết tin, viết ký sự, phóng sự, viết blog, vội vã tạo ra những bữa tiệc thiên đàng trên internet, vội vã làm PR cho Chúa, làm đẹp cho cuộc đời, tìm mọi cách để mọi người có thể chiêm ngắm được vẻ đẹp của Chúa nơi giáo xứ, nơi cộng đoàn, nơi gia đình và bản thân của mình. Ngọn lửa cháy rực nơi bản thân để có thể sống kiếp người thật trọn vẹn, sống hết mình cho Chúa, cho con người và cuộc đời...

Một ngọn lửa như thế sẽ giúp cho tôi có một cuộc sống mạnh mẽ đẹp đẽ, đồng thời giúp tôi nắm được tay Chúa khi phải đi trong tăm tối, khi phải bước trên dòng nước bấp bênh đầy sóng gió của cuộc đời.

Xin Chúa cho con có được ngọn lửa luôn rực cháy như vậy.

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Tiền trong bụng cá

Khi thầy trò tới Ca-phác-na-um, thì những người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phê-rô: "Thầy các ông không nộp thuế sao? " Ông đáp: "Có chứ! " Ông về tới nhà, Đức Giê-su hỏi đón ông: "Anh Si-môn, anh nghĩ sao? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế? Con cái mình hay người ngoài? " Ông Phê-rô đáp: "Thưa, người ngoài." Đức Giê-su liền bảo: "Vậy thì con cái được miễn. Nhưng để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển thả câu; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh." (Mt 17,24-27)
Làm thế nào để đồng tiền có thể nằm trong bụng cá được?
Chả lẽ Chúa đặt nó vào bụng cá rồi khiến cho Phêrô câu được nó? Nếu thế thì Chúa hoá phép để có đồng tiền đưa thẳng cho Phêrô cho rồi, khỏi phải rắc rối!
Theo các nhà nghiên cứu Kinh Thánh thì đồng tiền 4 quan để nộp thuế thời Chúa Giêsu làm bằng bạc. Mà loài cá lại mê những con mồi có mầu ánh bạc (http://scene.asu.edu/habitat/activities/attract_fish.html). Một chú cá đã nuốt lầm đồng bạc đóng thuế - mà nó tưởng là con mồi có ánh bạc - vào bụng. Nên khi Phêrô câu được nó, gỡ đồng bạc ra khỏi bụng nó - mà hẳn ông đã thả nó trở lại dòng nước sau đó - chắc chắn là nó vui mừng lắm. Cả hai - cá và người - đều cảm thấy nhẹ nhõm. Cá thì được giải thoát khỏi đồng tiền rất khó chịu trong bụng. Người thì có tiền nộp thuế (cho dù theo logic thì không cần nộp, chỉ để khỏi làm gai mắt người đời thôi). Đấy là cách giải quyết rất đẹp của Chúa.
Xin cho con biết học với Chúa, học cách giải quyết dễ thương của Chúa. Tất nhiên, khi cần, Chúa cũng đã có những cách giải quyết rất mạnh mẽ, ví dụ những lời đối đáp với Pharisêu. Nhưng Chúa không bao giờ "dập tắt những cây sậy còn cháy". Tất cả đều được đối xử bằng tình thương: Hãy yêu đi, rồi làm gì thì làm... Xin cho con luôn có trái tim trong mọi ứng xử như thế...

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

Con yêu dấu

Trên núi Tabor,
Đức Giêsu được xác nhận là "Con yêu dấu của Ta".
Đây là căn tính của Đức Giêsu,
cũng là căn tính của mỗi người.
Mỗi người đều là con yêu dấu của Chúa.
Nếu suy ngĩ kỹ về căn tính này,
tôi sẽ hết sức vui sướng
trong niềm bình an vô tận.
Dù cho bất cứ sự gì xẩy ra với tôi,
dù cho người ta có nói gì về tôi,
dù cho tôi có làm gì đi nữa,
tôi vẫn là con yêu dấu của Chúa.
Chúa vẫn luôn yêu tôi
để biến cái xấu thành cái tốt cho tôi.
Lúc này tôi cảm tạ Chúa
đã cho tôi sống thêm một ngày nữa
để thưởng thức hạnh phúc làm con yêu dấu của Chúa
và chia sẻ hạnh phúc này với mọi người.

Sharing the Abundant Love
Why must we go out to the far ends of the world to preach the Gospel of Jesus 
when people do not have to know Jesus in order to enter the house of God? 
We must go out because we want to share with all people 
the abundant love and hope, joy and peace that Jesus brought to us. 
We want to "proclaim the unfathomable treasure of Christ" 
and "throw light on the inner workings of the mystery 
kept hidden through all ages in God, the creator of everything" (Ephesians 3:8-9).
What we have received is so beautiful and so rich that we cannot hold it for ourselves 
but feel compelled to bring it to every human being on earth.

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Niềm tin mong manh

Niềm tin mất rồi, còn có thể níu kéo lại được không?
Xe chở trái cây gặp tai nạn tại Đại Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình, nhiều người lao vào hôi của. Sau bốn giờ đồng hồ, người xã Đại Trạch đã vét sạch lượng hoa quả chừng 20 tấn. Tin loan đi, nhiều người Quảng Bình xấu hổ... Niềm tin trở thành nỗi xấu hổ...
Một cựu chiến binh ở Hà Nội gọi điện cho tôi, hỏi “Sao thế Quảng Bình ơi?”...
Nhiều năm qua, Bố Trạch bị bão lũ dập vùi, người dân cả nước đã chìa tay giúp đỡ, trong đó có xã Đại Trạch. Thế mà bây giờ... Người ta còn tin người dân Đại Trạch nữa không? 
Niềm tin mất rồi, còn có thể níu kéo lại được không?
Niềm tin không dễ có và rất dễ bị đánh mất. Dù mong manh như thế, niềm tin vẫn vô cùng cần thiết. Người ta không thể sống nếu thiếu niềm tin vào chính mình, tin vào con người, và tin vào Thượng Đế. Rất nhiều người đi tìm cái chết vì không còn niềm tin vào bản thân, vào tha nhân, vào tương lai cuộc sống.
Mỗi năm thế giới có khoảng 20-60 triệu người cố tự tử, với khoảng 1 triệu người chết. Con số này cao hơn cả số người thiệt mạng vì án mạng và chiến tranh! Chủ đề Ngày thế giới ngăn ngừa tự tử năm nay mang tên "Thông cảm, niềm hy vọng mới" và tập trung vào việc giải thích khoa học về hành vi tự tử trong những chương trình đặc biệt và các hoạt động có thể giảm hành vi tự tử.
Trong vòng 45 năm qua, tỷ lệ tự tử đã tăng gần 60% trên toàn thế giới. Tự tử hiện nay là một trong ba nguyên nhân gây tử vong hàng đầu ở nhóm người 15-44 tuổi.

Ngược lại, cũng rất nhiều người thành đạt nhờ tự tin, và tin vào Thiên Chúa, tin vào con người..
Chúa Giêsu nói: nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù anh em có bảo núi này: "rời khỏi đây, qua bên kia! " nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được.
Con làm gì để có niềm tin bằng hạt cải, và phải làm gì để đừng làm cho người khác thất vọng, mất niềm tin?

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Từ bỏ

Gửi em Yến thân mến!
Làm một bà mẹ đơn thân không đơn giản, nhưng em đừng bỏ đứa nhỏ, bỏ nó rồi cả đời em sẽ ôm mối hận khôn nguôi. Chị cũng từng từ bỏ nên hiểu thế nào là mất mát thương đau, chị bỏ khi nhóc được 3 tuần tuổi. Anh bảo chị là đứa nhỏ mới 3 tuần chỉ là giọt máu, không có gì cả, đừng nghĩ gì nhiều. Chị đã làm theo lời anh nói mặc dù hoàn toàn không muốn.
Em biết không, lúc bỏ, chị không nghĩ gì nhiều vì thương anh quá nhưng khi bỏ rồi thì cuộc đời chị là địa ngục, anh quay sang bỏ chị, đối xử với chị lạ lắm, lạnh nhạt vô tình và đến thời điểm này chị thật sự mất tất cả. Chị ân hận không phải vì không còn cầu nối tình yêu với anh mà vì đã bỏ đi đứa con bé bỏng của mình.
Hàng ngày đi làm về chị đều nói chuyện với nhóc, không biết nhóc có biết chị nói chuyện với nhóc không nữa nhưng chị coi đó là niềm an ủi và luôn mong nhóc hiểu cho chị mà không oán hận gì. Tình yêu của người mẹ dành cho con cái không gì đong đếm được, vì thế đừng làm gì khiến cả cuộc đời mình phải day dứt khôn nguôi.
Ở đời sinh con ai chẳng muốn có đủ cha đủ mẹ cho bé, nhưng số phận của mỗi người mỗi khác, thời gian và đứa con sẽ giúp em vượt qua mọi thứ. Chị không đủ bản lĩnh như em nên bây giờ chị sống trong day dứt, anh còn nói là chị nhảm nhí vớ vẩn khi nói về đứa bé không có phúc phận được ra đời. Anh nói không chối bỏ nhưng anh không muốn nhắc tới nó, bởi vì ngay từ giây phút đầu tiên biết sự có mặt của con, anh ấy đã yêu cầu chị từ bỏ mà không chút đắn đo.
Đàn ông là như vậy, bạc tình bạc nghĩa, có được rồi thì hất đi không thương tiếc. Thời gian này chị cũng sống trong bế tắc vô cùng, vì vậy thật lòng khuyên em đừng bỏ nhóc, tình mẫu tử thiêng liêng lắm.
http://vietbao.vn/Trang-ban-doc/Song-trong-day-dut-vi-tu-bo-giot-mau-cua-minh/11232757/480/


Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy" (Mt 16,24-25)
Vì sợ mất mát, không dám từ bỏ những gì mình có, nên người mẹ đã bắt đứa con thai nhi của mình phải từ bỏ cuộc sống. Nhưng, Chúa nói, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất: "khi bỏ rồi thì cuộc đời chị là địa ngục, anh quay sang bỏ chị, đối xử với chị lạ lắm, lạnh nhạt vô tình và đến thời điểm này chị thật sự mất tất cả. Chị ân hận không phải vì không còn cầu nối tình yêu với anh mà vì đã bỏ đi đứa con bé bỏng của mình."
Hôm nay lễ Thánh Gioan Maria Vianey. Đời sống của cha Gioan là một mẫu gương từ bỏ chính mình, tận tụy vì Chúa và vì các linh hồn, Ngài thường nói: “Hạnh phúc cho một vị linh mục được hao mòn vì Chúa và các linh hồn”.
Quả thực, cha Gioan đã hao mòn vì phụng sự. Ngày 2 tháng 8 năm 1859, cha chịu các phép bí tích sau hết. Ngày 4 tháng 8 năm 1859, cha trút hơi thở cuối cùng với sự mãn nguyện.
Lạy Chúa, xin cho con biết cảm thấy hạnh phúc vì được hao mòn cho Chúa và các linh hồn.

Tin đặc biệt hôm nay: Hàn Quốc đối phó nạn nghiện interet
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/multimedia/2011/08/110803_skorea_internet_addicted.shtml

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Kỳ đà cản mũi

"Kỳ đà cản mũi" là cụm từ được dùng với nghĩa là ngăn cản việc làm hay dự tính của người khác một cách cố ý.
Câu trên bắt nguồn từ sự mê tín của những người làm nghề sơn tràng (nghề khai thác các sản vật của rừng núi).
Ngày xưa, mỗi khi đoàn sơn tràng chuẩn bị vào rừng lên núi khai thác cảc sản vật như đốn cây, săn bắn thú rừng, họ thường làm lễ cầu khấn "Thần Rừng, Thần Núi" cho họ của cải của rừng núi. Sau đó họ lên đường. Nhưng trên đường đi, nếu gặp một con kỳ đà, thì lập tức họ ngưng ngay chuyến đi và quay về. Họ tin một truyền thuyết, theo đó, Vị Thần Rừng đã dùng con kỳ đà, một con vật của rừng núi, để cảnh báo không cho họ khai thác; nếu cố tình tiếp tục khai thác sẽ chuốc lấy tai hoạ và nguy hiểm cho bản thân và cho đoàn.


Phêrô rất thương Chúa nhưng lại trở thành "kỳ đà cản mũi" khi ông kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!"
Chúa nói với ông: "Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người."
Mỗi sáng dậy, tự nhủ: xin Chúa đi với con và đi trước con, dẫn đường cho con. Xin cho con biết đi theo Chúa, làm theo ý Ngài... Xin cho con đừng trở thành "kỳ đà cản mũi".

Ngày mai lễ Thánh Gioan Maria Vianey, bổn mạng các cha sở. Một hình ảnh rất đẹp, rất cảm động, gợi niềm cảm hứng nên thánh cho các linh mục... Gương sáng của ngài gợi nên nơi các linh mục - nơi bản thân tôi - một câu hỏi quan trọng: Đời sống linh mục của tôi đang lôi kéo người khác đến với Chúa hay đang là "kỳ đà cản mũi"?

Trong hoạt động PR, nhiều khi chính nhân viên PR trở thành kỳ đà cản mũi, vô tình hay cố ý ngăn cản công chúng đến với thân chủ của mình, do cách ứng xử không khéo của mình...

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

Cún con

"Những chú cún con rất mẫm... được bế được nựng nó thật là thích.. ngay cả khi chúng lớn, mình vẫn bế chúng... mình rất thích động vật..."
Những tâm sự này trên các forum khiến người ta nhớ đến câu trả lời của người phụ nữ ngoại giáo khi bà xin Chúa chữa bệnh cho con bà: "Lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống!" (Mt 15,27)
Con bà là "cún con", là "công chúa", là tất cả trong tim bà. Nên bà quyết tâm nài nỉ Chúa.
Có lẽ bà chưa biết rằng, với Chúa cũng thế. Chúa yêu con bà có khi còn hơn bà yêu con mình. Con bà cũng nằm sâu trong trái tim Chúa. Cuộc đối thoại rất "sốc" giữa Chúa và bà chỉ nhằm nêu bật tình mẫu tử và niềm tin mãnh liệt của bà. Nhưng qua đó, người ta cũng suy nghĩ nhiều hơn về tình yêu hải hà của Chúa đối với con người.
Ôi, những chú cún con rất mẫm... Ôi, con gái yêu quý của tôi... Ôi, những con người bé nhỏ trong trái tim Chúa... Những con người đang đói, đang khát, đang khổ đau...