Trong một chuyện ngắn mang tựa đề "Rừng Mắm", cố văn sĩ Bình Nguyên Lộc đã giải thích về ích lời của cây mắm qua mẩu đối thoại sau đây giữa hai ông cháu:
- Cây mắm sao con không nghe nói đến bao giờ?
- Con không nghe nói vì cây mắm không dùng được để làm gì hết, cho đến làm củi chụm lửa cũng không được nữa là.
- Vậy trời sinh nó làm chi mà vô ích dữ vậy ông nội, lại sinh ra hằng hà sa số như là cỏ vậy?
- Bờ biển này mỗi năm được phù sa bồi thêm cho rộng ra hàng mấy ngàn thước, phù sa là đất bùn mềm lũn và không bao giờ thành đất thịt để ta hưởng nếu không có rừng mắm mọc trên đó cho chắc đất. Một mai kia, cây mắm sẽ ngã rạp, giống tràm sẽ nối ngôi mắm. Rồi sau mấy đời tràm, đất sẽ thuần, cây ăn trái mới mọc được.
Thấy thằng cháu nội ngơ ngác chưa hiểu, Ông cụ vịn vai nó nói tiếp:
- Ông với tía, má con là cây mắm, chân giam trong bùn. Ðời con là tràm, chân vẫn còn lắm bùn chút ít, nhưng đất đã gần thuần rồi. Con cháu của con sẽ là xoài, mít, dừa, cau. Ðời cây mắm tuy vô ích nhưng không uổng đâu con.
(Lẽ Sống)
Câu chuyện tin Mừng hôm nay cho thấy Gioan cũng có thể được coi là một cây mắm đặc biệt:
"Vua muốn giết ông Gioan, nhưng lại sợ dân chúng. Nhưng vì đã trót thề trước khách dự tiệc, nên sai người vào ngục chặt đầu ông Gioan." (Mt 14,5.9-10)
Gioan đã là cây mắm nằm xuống để làm cho "đất thế gian" này trở nên tốt, khiến "cây ăn trái" có thể mọc được trên đất này. Xin Chúa giúp con biết đóng góp cho đời những hy sinh hằng ngày theo gương Thánh Gioan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét