Họ hết rượu rồi (Ga 2,3)
Rất nhiều khi trong cuộc đời con cảm thấy mình cạn kiệt. Giống như tiệc cưới Cana không còn rượu nữa.
Phải chăng lúc đó con cần đến Mẹ Maria: "Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Giêsu nói với Người..."?
Và con cần nghe lời Mẹ dặn dò: "Người bảo gì, anh cứ việc làm theo."
Và Chúa Giêsu dạy con: "Anh đổ đầy nước vào chum đi!"
Vâng, cũng chỉ là nước lã thôi. Cũng chỉ là những gì hèn kém, nhạt nhẽo của con thôi. Nhưng cứ phải đổ đầy. Cứ phải toàn tâm toàn ý. Còn lại ra sao thì là việc của Chúa.
Và đã không ít lần con chứng kiến những điều kỳ diệu nồng nàn Chúa thực hiện trên những nỗ lực xem ra rất nhạt nhẽo vô vị của con.
Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012
Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012
Cưu mang
"...Tôi thì tôi làm phép rửa cho anh em trong nước, còn Người, Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần." Hồi ấy, Đức Giêsu từ Nadarét miền Galilê đến, và được ông Gioan làm phép rửa dưới sông Giođan." (Mc 1,8-9)
Giòng sông Giodan đã cưu mang bao nhiêu con người dìm vào dòng nước đó để sám hối tội lỗi cùa mình.
Giêsu cũng dìm mình vào dòng nước này, không phải để sám hối tội mình - vì Ngài không có tội - nhưng để cưu mang tất cả nhân loại tội lỗi vào trong bản thân của mình, vào trong đáy sâu lòng mình. Ngài cưu mang họ và gánh lấy tội của họ để cứu độ họ.
Cầu nguyện phải chăng cũng là một sự cưu mang? Con cầu nguyện cho ai, là con cưu mang lấy họ trong lòng của mình, mang lấy bản thân và cuộc đời họ để trình họ ra trước mặt Chúa, van xin bàn tay yêu thương của Chúa chạm trên họ, cứu chữa họ. Mức độ cưu mang có sâu đậm hay không là rất cần thiết.
Và như thế, cầu nguyện là cộng tác tích cực vào công cuộc cứu độ của Chúa...
Xin cho con biết thực sự cưu mang người khác khi con cầu nguyện, vận động mọi khả năng của đầu óc, con tim, trí tưởng tượng, tình cảm... để cưu mang... Và sự mang này thúc đẩy con thoát khỏi sự lãnh cảm, biết dấn thân.
Dịch giả Hoàng Hưng đã chuyển ngữ câu chuyện thương tâm có thật đã xảy ra tại Trung Quốc như sau:
Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường. Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” Cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói: “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe. Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ. Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?” Cô tài xế vẫn không đáp lại lời nào. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.
Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!
Giòng sông Giodan đã cưu mang bao nhiêu con người dìm vào dòng nước đó để sám hối tội lỗi cùa mình.
Giêsu cũng dìm mình vào dòng nước này, không phải để sám hối tội mình - vì Ngài không có tội - nhưng để cưu mang tất cả nhân loại tội lỗi vào trong bản thân của mình, vào trong đáy sâu lòng mình. Ngài cưu mang họ và gánh lấy tội của họ để cứu độ họ.
Cầu nguyện phải chăng cũng là một sự cưu mang? Con cầu nguyện cho ai, là con cưu mang lấy họ trong lòng của mình, mang lấy bản thân và cuộc đời họ để trình họ ra trước mặt Chúa, van xin bàn tay yêu thương của Chúa chạm trên họ, cứu chữa họ. Mức độ cưu mang có sâu đậm hay không là rất cần thiết.
Và như thế, cầu nguyện là cộng tác tích cực vào công cuộc cứu độ của Chúa...
Xin cho con biết thực sự cưu mang người khác khi con cầu nguyện, vận động mọi khả năng của đầu óc, con tim, trí tưởng tượng, tình cảm... để cưu mang... Và sự mang này thúc đẩy con thoát khỏi sự lãnh cảm, biết dấn thân.
Dịch giả Hoàng Hưng đã chuyển ngữ câu chuyện thương tâm có thật đã xảy ra tại Trung Quốc như sau:
Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường. Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” Cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói: “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe. Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ. Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?” Cô tài xế vẫn không đáp lại lời nào. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.
Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!
Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012
Gặp Chúa
- Các anh tìm gì? (the want)
- Hãy đến mà xem! (the need)
- Anh là Si-môn, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha. (the relationshhip)
Đây là những lời nói của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm qua. Các anh tìm gì? Khởi đi từ ước muốn của Gioan & Anrê (Các anh tìm gì?), Chúa mời các ông đến xem (Hãy đến mà xem!) để các ông khám phá ra điều mình cần, để rồi đưa các ông vào một mối tương quan thay đổi cả cuộc sống (đổi tên: Anh là Si-môn, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha.)
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Philipphê lập lại lời của Chúa Giêsu để đưa được bạn mình đến với Ngài: Hãy đến mà xem! Khi gặp Chúa, Philipphê thấy Chúa Giêsu biết rõ mọi sự về ông. Ngài biết rõ con người của ông cùng với cả quá khứ, hiện tại và tương lai của ông.
Con người Philipphê: "Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối."
Quá khứ: "Trước khi Philípphê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi."
HIện tại: "Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin !"
Tương lai: "Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa... Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người."
- Hãy đến mà xem! (the need)
- Anh là Si-môn, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha. (the relationshhip)
Đây là những lời nói của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm qua. Các anh tìm gì? Khởi đi từ ước muốn của Gioan & Anrê (Các anh tìm gì?), Chúa mời các ông đến xem (Hãy đến mà xem!) để các ông khám phá ra điều mình cần, để rồi đưa các ông vào một mối tương quan thay đổi cả cuộc sống (đổi tên: Anh là Si-môn, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha.)
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Philipphê lập lại lời của Chúa Giêsu để đưa được bạn mình đến với Ngài: Hãy đến mà xem! Khi gặp Chúa, Philipphê thấy Chúa Giêsu biết rõ mọi sự về ông. Ngài biết rõ con người của ông cùng với cả quá khứ, hiện tại và tương lai của ông.
Con người Philipphê: "Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối."
Quá khứ: "Trước khi Philípphê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi."
HIện tại: "Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin !"
Tương lai: "Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa... Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người."
Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012
Giới thiệu và tiếp đón
"Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giêsu... ông gặp em mình là ông Simôn và nói: "Chúng tôi đã gặp Đấng Mêsia" (nghĩa là Đấng Kitô). Rồi ông dẫn em mình đến gặp Đức Giêsu." (Ga 1,37.41-42)
Những lời giới thiệu làm thay đổi cuộc sống.
Và làm thay đổi cả lịch sử nhân loại.
Anrê không chỉ giới thiệu mà còn dẫn Phêrô đến gặp Chúa.
Giới thiệu có đạt kết quả tốt hay không còn tuỳ sự tiếp đón của người được giới thiệu.
- Các anh tìm gì?
- Hãy đến mà xem!
- Anh là Simôn, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là Kêpha!
Những câu hỏi và những đề nghị rất cốt yếu. Cộng với sự hiểu rõ đối tượng và đưa đối tượng vào mối tương quan sâu đậm đích thực.
Xin cho con biết nhạy bén trong việc giới thiệu, dẫn đưa, quan tâm đến người đối diện và tạo những mối tương quan sâu đậm bền vững...
Những lời giới thiệu làm thay đổi cuộc sống.
Và làm thay đổi cả lịch sử nhân loại.
Anrê không chỉ giới thiệu mà còn dẫn Phêrô đến gặp Chúa.
Giới thiệu có đạt kết quả tốt hay không còn tuỳ sự tiếp đón của người được giới thiệu.
- Các anh tìm gì?
- Hãy đến mà xem!
- Anh là Simôn, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là Kêpha!
Những câu hỏi và những đề nghị rất cốt yếu. Cộng với sự hiểu rõ đối tượng và đưa đối tượng vào mối tương quan sâu đậm đích thực.
Xin cho con biết nhạy bén trong việc giới thiệu, dẫn đưa, quan tâm đến người đối diện và tạo những mối tương quan sâu đậm bền vững...
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012
Chân dung
"Hôm sau, ông Gioan thấy Đức Giêsu tiến về phía mình, liền nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian." (Ga 1,29)
Gioan B. là một nhà truyền thông của Chúa. Ông mô tả chân dung của Chúa cho thời đại của ông: Chúa là con chiên cứu độ và là Đấng sở hữu Thánh Thần. Đây là những hình ảnh rất quen thuộc đối với người Do Thái thời đó. Họ đã quá sức vui mừng, tuôn đến sa mạc để đón nhận phép rửa của ông. Ông là tia nắng ấm của mủa Xuân đối với họ: "Truyền thông như muôn tia nắng hồng của mùa Xuân cho chim ca bướm lượn, cho thắm nụ cười, cho thơm xinh ngàn hoa. Là truyền thông trong yêu thương dạt dào, trái tim mải mê đi theo chân lý..."
Những con người được kể dưới đây cũng là những người mang lại những tia nắng ấm của mùa Xuân.
Người bán vé số “chê” 6,6 tỉ đồng
Bán thiếu “bằng miệng” 20 tờ vé số cho một khách quen, đến khi số vé này trúng giải lên tới 6,6 tỉ đồng, người bán vé số nghèo vẫn giao đủ số vé cho người trúng.
Câu chuyện người bán vé số “đổi” 6,6 tỉ đồng (giá trị của 10 tờ vé trúng) lấy 200.000 đồng, rồi người trúng số tặng lại nguyên tờ vé trúng đến nay vẫn là đề tài bàn tán xôn xao của người dân thị trấn Bến Lức (H.Bến Lức, Long An) bởi cả 2 nhân vật chính đều khá nghèo: vợ chồng chị Lành vé số quê ở H.Hồng Ngự (Đồng Tháp), không có cục đất chọi chim nên dắt díu nhau lên Bến Lức thuê nhà trọ rồi đi bán vé số mưu sinh; người trúng số cũng nghèo, có “thâm niên chạy ba gác 25 năm”.
Tỉ phú bất ngờ
Chiều 15.11, đang hì hục vác mấy thanh sắt để giao cho khách hàng, chuông điện thoại của bác tài lái xe ba gác Đỗ Ngọc Tuấn (41 tuổi, ngụ khu phố 2, đường Bà Chánh Thâu, thị trấn Bến Lức) reo vang. Thấy màn hình hiện tên “Lành vé số”, anh Tuấn bấm nghe, trong bụng thầm nghĩ chắc người bán vé số gọi đòi nợ 20 tờ vé số mà anh mua thiếu. Đầu dây bên kia là giọng nữ hơi run run: “Anh cầm 200.000 đồng tới quán cà phê Cây Mai trả cho tui đi. Mấy tờ anh mua thiếu trúng độc đắc rồi nè”. “Thôi đừng có xạo. Đang kẹt tiền phải không? Để giao hàng xong tui lấy tiền người ta rồi đem lại trả”, dứt lời anh Tuấn tắt máy, tiếp tục vác cho hết đống sắt đang chất trên xe.
Mấy tờ vé số này ảnh chưa trả tiền, trúng hay trật cũng là của ảnh, tôi mà không trả thì thiên hạ coi tôi ra gì nữa!
Chị Phạm Thị Lành
Khi nhận tiền công của khách hàng, anh Tuấn chạy xe tới quán Cây Mai để trả tiền cho Lành vé số (Phạm Thị Lành, 29 tuổi). Thấy ông chủ quán Cây Mai và nhiều người khác đang xôn xao, anh Tuấn còn tưởng cô bán vé số và mọi người đùa dai. Vừa ngồi xuống bàn, chị Lành tay run run mở cái túi nhỏ lấy ra xấp vé số đài Bến Tre giao cho anh Tuấn: “Anh cầm đi, lốc này có 10 tờ số đuôi 07 trúng hết rồi. Có 4 tờ trúng đặc biệt, còn lại là giải an ủi”. Dãy số 191207 trên tờ vé số trùng khít với con số ở giải đặc biệt trên cuốn sổ dò. Vẫn không tin vào mắt mình, anh Tuấn run run bấm điện thoại nhắn tin dò qua tổng đài. Tin nhắn kết quả sau đó vẫn là dãy số 191207. Rút ngay một tờ vé trúng kèm 200.000 đồng, anh Tuấn đưa cho Lành: “Tôi trả nợ cho cô, tặng cô một tờ để làm vốn”...
Chúng tôi tìm tới nhà anh Tuấn, thấy cảnh thợ hồ đang xây dựng lại căn nhà mới trên nền cũ để gia đình đón tết, còn anh đang chạy xe ba gác giao hàng. Một lúc sau anh Tuấn về. Cười rất tươi, anh cho biết trong một giây biến thành tỉ phú, anh vẫn là một người lao động bình thường, vẫn phải chạy ba gác vì đó là nghề nghiệp. “Hồi nhận mấy tờ vé trúng, tôi còn nói với cổ rằng nếu cổ không muốn đưa thì tôi cũng không làm gì được. Tôi nghe mấy người rành luật nói giao dịch này chưa hoàn thành, cổ có giữ lại tôi cũng không làm gì được. Mà nói thiệt, cô Lành không nói vợ chồng tôi cũng không biết”, anh Tuấn kể.
Chữ tín của “Lành vé số”
Mấy ngày qua, căn nhà nhỏ xíu rộng chưa đầy 30m2 của bà Phạm Thị Thèm (mẹ ruột chị Lành, 62 tuổi, ấp Long Hữu, xã Long Khánh A, H.Hồng Ngự, Đồng Tháp) đầy ắp tiếng cười. Ngoài tờ vé số được anh Tuấn “thưởng”, ngày hôm đó Lành cũng giữ cho mình một tờ và trúng đặc biệt. Sau khi đổi thưởng được gần 3 tỉ đồng (đã trừ thuế), hai vợ chồng Lành đem tiền về quê mua đất cất nhà cho người mẹ nghèo đang một nách nuôi 7 đứa cháu. Nhiều năm nay bà Thèm cùng các con là Hồ Văn Hiếu (sinh năm 1974), Hồ Văn Nguyên (sinh năm 1978) và Út Lành sống cùng căn nhà này. Hai người anh trai cùng mẹ khác cha của Lành đều bất hạnh. Nhà nghèo, vợ anh Hiếu chịu không nổi nên bỏ đi. Năm 2009, anh dắt 3 đứa con lên Bến Lức ở trọ cùng vợ chồng Lành để đi bán vé số. Cuối năm 2010, anh Hiếu mất, 3 đứa con nhỏ phải gửi về cho bà Thèm nuôi. Vợ anh Nguyên cũng chê anh nghèo bỏ đi, anh nửa điên nửa tỉnh đang điều trị ở Bệnh viện tâm thần T.Ư 2 (Biên Hòa, Đồng Nai), 3 đứa cháu cũng giao hết cho bà nội. “Em đang tính qua tết về quê đưa mẹ và 6 đứa cháu lên đây theo nghiệp vé số. Không ngờ trời thương, giờ em cất nhà cho mẹ, tiền thì gửi ngân hàng để mẹ lấy lãi nuôi bầy cháu. Em mừng vì bây giờ mấy đưa cháu côi cút sẽ được đi học”, Lành nói, gương mặt lấp lánh hạnh phúc.
“Nhiều người nói nếu chị không giao vé số cho anh Tuấn cũng không ai làm gì chị, bây giờ nghĩ lại chị có tiếc không?” - chúng tôi hỏi. Cười hồn hậu, “Lành vé số” trả lời không cần suy nghĩ: “Hồi đó tới giờ tôi bán vé số bị ế, anh Tuấn mua ủng hộ dù không trúng vẫn trả tiền đầy đủ. Mấy tờ vé số này ảnh chưa trả tiền, trúng hay trật cũng là của ảnh, tôi mà không trả thì thiên hạ coi tôi ra gì nữa!”.
Bà Út Tèo - một đồng nghiệp bán vé số của chị Lành ở thị trấn Bến Lức - cho biết nhờ “uy tín” của “Lành vé số” mà thời gian qua những người bán vé số ở Bến Lức cũng “thơm lây”, lượng vé bán tăng hơn trước.
http://www.thanhnien.com.vn/ pages/20...6-ti-dong.aspx
Gioan B. là một nhà truyền thông của Chúa. Ông mô tả chân dung của Chúa cho thời đại của ông: Chúa là con chiên cứu độ và là Đấng sở hữu Thánh Thần. Đây là những hình ảnh rất quen thuộc đối với người Do Thái thời đó. Họ đã quá sức vui mừng, tuôn đến sa mạc để đón nhận phép rửa của ông. Ông là tia nắng ấm của mủa Xuân đối với họ: "Truyền thông như muôn tia nắng hồng của mùa Xuân cho chim ca bướm lượn, cho thắm nụ cười, cho thơm xinh ngàn hoa. Là truyền thông trong yêu thương dạt dào, trái tim mải mê đi theo chân lý..."
Những con người được kể dưới đây cũng là những người mang lại những tia nắng ấm của mùa Xuân.
Người bán vé số “chê” 6,6 tỉ đồng
Bán thiếu “bằng miệng” 20 tờ vé số cho một khách quen, đến khi số vé này trúng giải lên tới 6,6 tỉ đồng, người bán vé số nghèo vẫn giao đủ số vé cho người trúng.
Câu chuyện người bán vé số “đổi” 6,6 tỉ đồng (giá trị của 10 tờ vé trúng) lấy 200.000 đồng, rồi người trúng số tặng lại nguyên tờ vé trúng đến nay vẫn là đề tài bàn tán xôn xao của người dân thị trấn Bến Lức (H.Bến Lức, Long An) bởi cả 2 nhân vật chính đều khá nghèo: vợ chồng chị Lành vé số quê ở H.Hồng Ngự (Đồng Tháp), không có cục đất chọi chim nên dắt díu nhau lên Bến Lức thuê nhà trọ rồi đi bán vé số mưu sinh; người trúng số cũng nghèo, có “thâm niên chạy ba gác 25 năm”.
Tỉ phú bất ngờ
Chiều 15.11, đang hì hục vác mấy thanh sắt để giao cho khách hàng, chuông điện thoại của bác tài lái xe ba gác Đỗ Ngọc Tuấn (41 tuổi, ngụ khu phố 2, đường Bà Chánh Thâu, thị trấn Bến Lức) reo vang. Thấy màn hình hiện tên “Lành vé số”, anh Tuấn bấm nghe, trong bụng thầm nghĩ chắc người bán vé số gọi đòi nợ 20 tờ vé số mà anh mua thiếu. Đầu dây bên kia là giọng nữ hơi run run: “Anh cầm 200.000 đồng tới quán cà phê Cây Mai trả cho tui đi. Mấy tờ anh mua thiếu trúng độc đắc rồi nè”. “Thôi đừng có xạo. Đang kẹt tiền phải không? Để giao hàng xong tui lấy tiền người ta rồi đem lại trả”, dứt lời anh Tuấn tắt máy, tiếp tục vác cho hết đống sắt đang chất trên xe.
Mấy tờ vé số này ảnh chưa trả tiền, trúng hay trật cũng là của ảnh, tôi mà không trả thì thiên hạ coi tôi ra gì nữa!
Chị Phạm Thị Lành
Khi nhận tiền công của khách hàng, anh Tuấn chạy xe tới quán Cây Mai để trả tiền cho Lành vé số (Phạm Thị Lành, 29 tuổi). Thấy ông chủ quán Cây Mai và nhiều người khác đang xôn xao, anh Tuấn còn tưởng cô bán vé số và mọi người đùa dai. Vừa ngồi xuống bàn, chị Lành tay run run mở cái túi nhỏ lấy ra xấp vé số đài Bến Tre giao cho anh Tuấn: “Anh cầm đi, lốc này có 10 tờ số đuôi 07 trúng hết rồi. Có 4 tờ trúng đặc biệt, còn lại là giải an ủi”. Dãy số 191207 trên tờ vé số trùng khít với con số ở giải đặc biệt trên cuốn sổ dò. Vẫn không tin vào mắt mình, anh Tuấn run run bấm điện thoại nhắn tin dò qua tổng đài. Tin nhắn kết quả sau đó vẫn là dãy số 191207. Rút ngay một tờ vé trúng kèm 200.000 đồng, anh Tuấn đưa cho Lành: “Tôi trả nợ cho cô, tặng cô một tờ để làm vốn”...
Chúng tôi tìm tới nhà anh Tuấn, thấy cảnh thợ hồ đang xây dựng lại căn nhà mới trên nền cũ để gia đình đón tết, còn anh đang chạy xe ba gác giao hàng. Một lúc sau anh Tuấn về. Cười rất tươi, anh cho biết trong một giây biến thành tỉ phú, anh vẫn là một người lao động bình thường, vẫn phải chạy ba gác vì đó là nghề nghiệp. “Hồi nhận mấy tờ vé trúng, tôi còn nói với cổ rằng nếu cổ không muốn đưa thì tôi cũng không làm gì được. Tôi nghe mấy người rành luật nói giao dịch này chưa hoàn thành, cổ có giữ lại tôi cũng không làm gì được. Mà nói thiệt, cô Lành không nói vợ chồng tôi cũng không biết”, anh Tuấn kể.
Chữ tín của “Lành vé số”
Mấy ngày qua, căn nhà nhỏ xíu rộng chưa đầy 30m2 của bà Phạm Thị Thèm (mẹ ruột chị Lành, 62 tuổi, ấp Long Hữu, xã Long Khánh A, H.Hồng Ngự, Đồng Tháp) đầy ắp tiếng cười. Ngoài tờ vé số được anh Tuấn “thưởng”, ngày hôm đó Lành cũng giữ cho mình một tờ và trúng đặc biệt. Sau khi đổi thưởng được gần 3 tỉ đồng (đã trừ thuế), hai vợ chồng Lành đem tiền về quê mua đất cất nhà cho người mẹ nghèo đang một nách nuôi 7 đứa cháu. Nhiều năm nay bà Thèm cùng các con là Hồ Văn Hiếu (sinh năm 1974), Hồ Văn Nguyên (sinh năm 1978) và Út Lành sống cùng căn nhà này. Hai người anh trai cùng mẹ khác cha của Lành đều bất hạnh. Nhà nghèo, vợ anh Hiếu chịu không nổi nên bỏ đi. Năm 2009, anh dắt 3 đứa con lên Bến Lức ở trọ cùng vợ chồng Lành để đi bán vé số. Cuối năm 2010, anh Hiếu mất, 3 đứa con nhỏ phải gửi về cho bà Thèm nuôi. Vợ anh Nguyên cũng chê anh nghèo bỏ đi, anh nửa điên nửa tỉnh đang điều trị ở Bệnh viện tâm thần T.Ư 2 (Biên Hòa, Đồng Nai), 3 đứa cháu cũng giao hết cho bà nội. “Em đang tính qua tết về quê đưa mẹ và 6 đứa cháu lên đây theo nghiệp vé số. Không ngờ trời thương, giờ em cất nhà cho mẹ, tiền thì gửi ngân hàng để mẹ lấy lãi nuôi bầy cháu. Em mừng vì bây giờ mấy đưa cháu côi cút sẽ được đi học”, Lành nói, gương mặt lấp lánh hạnh phúc.
“Nhiều người nói nếu chị không giao vé số cho anh Tuấn cũng không ai làm gì chị, bây giờ nghĩ lại chị có tiếc không?” - chúng tôi hỏi. Cười hồn hậu, “Lành vé số” trả lời không cần suy nghĩ: “Hồi đó tới giờ tôi bán vé số bị ế, anh Tuấn mua ủng hộ dù không trúng vẫn trả tiền đầy đủ. Mấy tờ vé số này ảnh chưa trả tiền, trúng hay trật cũng là của ảnh, tôi mà không trả thì thiên hạ coi tôi ra gì nữa!”.
Bà Út Tèo - một đồng nghiệp bán vé số của chị Lành ở thị trấn Bến Lức - cho biết nhờ “uy tín” của “Lành vé số” mà thời gian qua những người bán vé số ở Bến Lức cũng “thơm lây”, lượng vé bán tăng hơn trước.
http://www.thanhnien.com.vn/
Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012
Tiếng hô
"Tôi là tiếng người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi" (Ga 1,23)
Truyền thông là một tiếng hô.
Làm PR là thực hiện một tiếng hô.
Tiếng hô này chỉ có thể nghe rõ được nơi hoang địa. Giữa một chốn hội hè náo nhiệt, tiếng hô đó sẽ chìm lỉm giữa bao thanh âm hỗn tạp khác.
Vậy phải chọn lựa, sắp xếp hoặc chuẩn bị cho có được "hoang địa" nơi môi trường hoặc nơi lòng người: "Tôi là tiếng người hô trong hoang địa."
Môi trường phải được dọn dẹp sạch đẹp hơn, bớt ô nhiễm hơn, bớt rối rắm hơn.
Lòng người phải bớt những tiếng kêu ồn ào của tham lam ích kỷ dục vọng điên cuồng hằng gào thét ở tận đáy sâu tâm hồn.
Tiếng hô vang lên, tiếng hô vui mừng hân hoan loan báo một niềm hạnh phúc lớn lao được tặng ban cho nhân loại. Hỡi mọi người, và hỡi chính bản thân của tôi, xin đừng thờ ơ, xin đừng bỏ qua.
Đấy là tiếng hô tôi phải thực hiện mỗi ngày. Cho tôi. Và cho anh em tôi. Vâng, vì tôi là tiếng người hô trong hoang địa.
Truyền thông là một tiếng hô.
Làm PR là thực hiện một tiếng hô.
Tiếng hô này chỉ có thể nghe rõ được nơi hoang địa. Giữa một chốn hội hè náo nhiệt, tiếng hô đó sẽ chìm lỉm giữa bao thanh âm hỗn tạp khác.
Vậy phải chọn lựa, sắp xếp hoặc chuẩn bị cho có được "hoang địa" nơi môi trường hoặc nơi lòng người: "Tôi là tiếng người hô trong hoang địa."
Môi trường phải được dọn dẹp sạch đẹp hơn, bớt ô nhiễm hơn, bớt rối rắm hơn.
Lòng người phải bớt những tiếng kêu ồn ào của tham lam ích kỷ dục vọng điên cuồng hằng gào thét ở tận đáy sâu tâm hồn.
Tiếng hô vang lên, tiếng hô vui mừng hân hoan loan báo một niềm hạnh phúc lớn lao được tặng ban cho nhân loại. Hỡi mọi người, và hỡi chính bản thân của tôi, xin đừng thờ ơ, xin đừng bỏ qua.
Đấy là tiếng hô tôi phải thực hiện mỗi ngày. Cho tôi. Và cho anh em tôi. Vâng, vì tôi là tiếng người hô trong hoang địa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)