Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Chẳng khát bao giờ



"Ai tin vào Tôi, sẽ không phải khát... 
Ai đến với Tôi, sẽ không phải đói... 
Ai thấy Người Con và tin vào người con 
thì được sống muôn đời..." (Ga 6,35-40)

Ở đây ta thấy được cả hành trình của ba nhân đức đối thần: Tin, Cậy và Mến.
Tương quan giữa con người với Thiên Chúa được diễn tả và hiện thực qua ba nhân đức này.
Đó là hành trình của một cuộc đối thoại ân tình.
Trong cuộc đối thoại này,
tay ta nắm chặt tay Chúa (đấy là Tin: "Ai tin vào Tôi..." ),
chân ta đến với Chúa và bước theo Chúa
với niềm hy vọng phấn khởi là sẽ được sống muôn đời (đấy là Cậy, là hy vọng: "Ai đến với Tôi..."),
và nhờ ăn Bánh hằng sống,
ta nên một với Chúa trong tình yêu (đấy là Mến, là Yêu và nên một trong tình yêu).

Vất vả

Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh, là thứ lương thực Con Người sẽ ban cho các ông (Ga 6,27)

Nắng khuya




"Đêm giữa ban ngày" và "Nắng khuya"


Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Chạy










"Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin." (Ga 20,4-8)






Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Gánh chịu thay

"Chính người đã mang lấy
những bệnh tật của chúng ta,
đã gánh chịu
những đau khổ của chúng ta...
Chính người đã bị đâm
vì chúng ta phạm tội,
bị nghiền nát
vì chúng ta lỗi lầm;
người đã chịu sửa trị
để chúng ta được bình an,
đã phải mang thương tích
cho chúng ta được chữa lành..."
(Is 53,4-6)
Khủng hoảng đầu tiên của nhân loại gây ra do tội Adam, kéo theo và cộng với trùng trùng điệp điệp những khủng hoảng tội lỗi khác, đã gây ra biển cả mênh mông của khổ đau lầm than. Tất cả phát xuất từ con tim chai cứng của con người, chai cứng do tội Ađam, và chai cứng từ đời này sang đời khác. Triền miên, triền miên... Tạo ra muôn vàn tội lỗi, muôn vàn khổ đau.
Làm thế nào để xử lý trùng điệp khủng hoảng của con tim này? Tim đã chai cứng, con người hoàn toàn bất lực. Vì yêu con người, Thiên Chúa đã đảm nhận việc xử lý này.
Và việc Ngài làm, thật không hiểu nổi.
Ngài xử lý ngược với phong cách của Ađam. Nếu Ađam tội lỗi đã đổ tội cho Eva, thì ngược lại, Giêsu vô tội đã gánh chịu tội lỗi thay cho toàn nhân loại. Mọi đau khổ của tội lỗi đổ xuống đầu ngài. Đòn thù dã man ập xuống, dập vùi, xé nát tấm thân Ngài.
Đôi tay rách nát của Giêsu giang ra trên thập tự. Giang ra để ôm lấy mọi tội lỗi con người. Giang ra để ấp ủ con người, mời gọi con người nhìn vào trái tim của Ngài. Trái tim bị đâm, chảy ra máu và nước, là nguồn Thánh Thể và Thánh Tẩy, mang sức mạnh biến đổi trái tim bằng đá của con người thành trái tim bằng thịt, mềm mại, yêu thương...
Khủng hoảng tội lỗi trùng điệp của con người đã được xử lý một cách hữu hiệu và kỳ diệu bằng cách ấy:
"Chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta,
đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta..."

Đỉnh đồi yêu thương










"Chính Người vác lấy Thập Giá đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Hípri là Gôngôtha; tại đó, họ đóng đinh Người vào Thập Giá, đồng thời cũng đóng đinh hai người khác nữa, mỗi người một bên, còn Đức Giêsu thì ở giữa." (Ga 19,17-18).


Trên thập giá ở đỉnh đồi Cái Sọ, đau đớn tột cùng đã diễn ra, nhục nhã kinh hoàng đã phủ kín. Làm sao hiểu được tình yêu này?

Phải chiêm ngắm lâu lắm, cận kề lâu lắm mới phần nào hiểu ra, mới đôi chút đồng hành được với Ngài.

Và Ngài muốn thế, muốn con hiểu hơn, đồng hành hơn. 
Bớt vô cảm đi. Bớt dửng dưng, bớt thờ ơ...

Mẹ Maria trinh trong nên rất nhạy cảm. Bên thập giá, Mẹ đau đớn tận cùng với Con mình. Có những tranh vẽ Đức Mẹ ngã xỉu vì không chịu đựng nổi trước nỗi đau của con. Nhiều người dựa vào câu Stabat Mater của Kinh Thánh để chỉ trích điều này: Mẹ vẫn đứng vững. Vâng Mẹ vẫn đứng vững, dù nỗi đau đang đè nặng khiến Mẹ chỉ muốn ngã xỉu vì Mẹ đang ở trong một cơn động đất kinh hoàng của nỗi đau...

Nhưng tận sâu thẳm trong lòng Chúa Giêsu và Mẹ Maria vào lúc ấy, vẫn loé lên đốm sáng của niềm vui, vui vì những đau khổ trong yêu thương của mình đã mang lại ơn cứu độ cho nhân loại...