Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Mục tử nhân lành

"Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên." (Ga 10,11)

Một người linh mục là bạn rất thân của tôi đã bị những người giáo dân là chính con chiên của mình giết chết! 

Giáo dân là con chiên của Ngài đã giết Ngài một cách dã man, tàn nhẫn. Họ đánh đập Ngài không nương tay. Những vết thương bầm dập và máu me chảy ra phát sợ. Vì vết thương quá nhiều nên Ngài đã qua đời rất nhanh chóng. Tôi không nghĩ rằng giáo dân của Ngài lại độc ác, tàn nhẫn đến như thế. Tôi cứ thắc mắc cùng với bao người khác….
Nguyên do từ những xích mích ban đầu giữa hai bên, ban đầu tuy rất nhỏ nhưng ngày một tăng dần lên. Ban đầu là vì mấy câu nói khó nghe, mấy việc làm gai mắt,…làm cho sự hiểu lầm nghi kỵ, hằn thù cứ thế tăng lên cao độ. Giáo dân trong giáo xứ cảm thấy bị mất lòng, tự ái. Cuối cùng, từ chức sắc tới thường dân đã quyết định lập thành một phe nhóm để giết chết cha xứ của mình. Làm được chuyện đó họ hả hê vui mừng như vừa giết được một kẻ thù số một của mình.
Khi nghe tin này, tôi bị đứng tim, dựng tóc gáy và vô cùng hoảng hốt. Đúng là sét đánh mang tai. Ban đầu tôi không thể tin nổi. Ban biên tập các trang báo nhận được tin này cũng sửng sốt, ngỡ ngàng và ngã ngửa ra. Nhưng sự thật là như thế. Thật xót xa cho người bạn của tôi. Đến nay, thỉnh thoảng nhớ đến cái chết của bạn mình, tôi lại bật khóc và buồn thương day dứt.
Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ. Ngài làm linh mục trước tôi. Ngài lớn tuổi hơn tôi đã chọn kết thân với tôi. Tôi không dám chọn chơi với Ngài. Nhưng vì Ngài thích tôi nên chọn tôi làm bạn. Thế là đương nhiên tôi là bạn của Ngài. Linh mục này đang phụ trách một giáo xứ rất quan trọng. Lại là cha xứ tiên khởi nữa. Đây là một giáo xứ kỳ cựu, nổi tiếng và có một không hai trong giáo phận. Nhưng thời gian vừa rồi Ngài đã bị con chiên trong giáo xứ giết chết. Ngài chết ở tuổi rất trẻ. Ngài chết ở tuổi đời linh mục sớm hơn tôi. Ngài chết đang khi rất thành công. Một linh mục dầy dặn kinh nghiệm và có đủ mọi chuyên môn ; đặc biêt rất hiền lành, thánh thiện, chịu khó làm việc, nhất là những công việc bác ái chăm lo cho người nghèo.
 ...Gần đây, có một số chuyên viên là đạo diễn, nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ, điêu khắc gia…đã xin tôi nội dung câu chuyện và bài viết này để về dựng thành phim truyện, thơ ca và tạo vẽ hình,…Tôi vô cùng sung sướng và sẵn sàng cung cấp cho họ. Tôi dặn họ nếu cần tư liệu nữa tôi sẽ hỏi Bà Cố để có thêm thông tin chính xác đầy đủ hơn. Chỉ mong sao cho cuộc đời và cái chết của người bạn linh mục của tôi được mọi người biết đến ở mọi phương diện. Đó cũng là ao ước duy nhất của tôi bây giờ.
Chẳng hiểu sao, từ sau cái chết của Ngài, lúc nào bất cứ làm gì, nói gì tôi cũng làm và nói trong ý hướng về cái chết của người bạn đáng mến phục này. Sau cùng, có mấy người hỏi tôi nhiều câu hỏi khác nhau. Tại sao hai linh mục lại quen nhau? Tại sao hai linh mục lại thân nhau? Gia đình của linh mục bị giết kia thế nào? Người thân của linh mục bị giết kia đâu cả rồi ? Chuyện này giải quyết tới đâu? Kẻ giết Ngài bị phạt như thế nào? Gia đình nạn nhân có được bồi thường không?... Tôi cứ để cho họ hỏi tự nhiên thoải mái. Nhưng có một câu hỏi cuối cùng : Tại sao vị linh mục ấy bị nhiều vết thương khủng khiếp trên người và có một vết dao đâm ở ngực nữa? Lúc ấy tôi mới trả lời : vì linh mục này có tên gọi là Giêsu!!!...
Tuần thánh 2012
Lm. Pet. Bùi Trọng Khẩn (www.trongkhan.net)  
(http://dongthanhtam.net/vi/news/Bai-viet-khac/Mot-linh-muc-bi-giao-dan-giet-chet-1443/)

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Ở lại

"Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy.
Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy.
Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời."
(Ga 6,56-58)
Lạy Chúa, nhờ Thịt Máu Chúa mà con lãnh nhận mỗi ngày, xin biến đổi con trong Chúa.
Xin cho con biết yêu thương và trở nên tấm bánh bẻ ra cho mọi người.
Xin cho con biết tha thiết yêu thương, hy sinh, kính trọng tha nhân như Chúa.
Xin cho con luôn ở trong Chúa, và nhờ đó, có thể ở với tha nhân một cách sâu thẳm nhất, đồng cảm với anh em một cách nhạy bén và trọn vẹn nhất, ở lại với anh em con cách bền bỉ nhất trong tình yêu thương cụ thể chân thành.

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Lao công

Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát (Ga 6,27)

Sau khi nguyên tổ phạm tội, lao động trở thành nặng nhọc.
Nhờ và với Chúa Giêsu, con người được nên thánh nhờ chính lao động của mình. Đấy chính là  ra công làm việc không phải chỉ vì lương thực mau hư nát, mà còn vì tình yêu, vì Chúa vì tha nhân. Nhờ lao động mà hiệp thông với mọi người và nên một với Chúa.

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Bình an

Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. Nhưng Người nói: "Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?" Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem. Các ông còn chưa tin vì mừng quá, và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: "Ở đây anh em có gì ăn không?" (Lc 24,37-41)

Chúa vẫn muốn gần gũi và mang lại bình an cho tôi để tôi đứng vững trong cuộc đời. Còn tôi, tôi có chịu mở lòng ra để đón nhận sự hiện diện của Ngài không? Để đón nhận và cảm nhận Ngài, cần có sự chăm chú hướng về Ngài. Làm sao tôi có thể nhận ra Ngài, nghe thấy tiếng Ngài, khi mắt và tai tôi, cũng như lòng trí tôi tràn ngập những đam mê dục vọng, và những ồn ào của thế gian?

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Sợ sự thật

Khi đã chèo được chừng năm hoặc sáu cây số, các ông thấy Đức Giêsu đi trên mặt Biển Hồ và đang tới gần thuyền. Các ông hoảng sợ. Nhưng Người bảo các ông: "Thầy đây mà, đừng sợ!" (Ga 6,19-20)

Chúa là sự thật. Rất nhiều khi con người ta sợ sự thật, như các tông đồ sợ vì trông thấy Thầy mà lại tưởng mình thấy ma. Sợ sự thật vì sự thật có thể đi ngược lại với mong muốn thiển cận của con người. Nhưng chỉ sự thật mới cứu thoát được con người. "Thầy đây mà, đừng sợ!"

Câu chuyện Lê Văn Tám là do ông Trần Huy Liệu dựng lên, chính gs Phan Huy Lê đã công bố điều này. Thế nhưng cho đến nay không một ai, một cơ quan nào dám đứng ra thừa nhận sự thật mà gs Phan Huy Lê đã nói.
...Gs Phan Huy Lê đã nói: “Theo quan điểm của tôi, mọi biểu tượng hay tượng đài lịch sử chỉ có sức sống bền bỉ trong lịch sử và trong lòng dân khi được xây dựng trên cơ sở khoa học khách quan, chân thực”.
(http://quechoa.info/2012/04/09/s%E1%BB%A3-s%E1%BB%B1-th%E1%BA%ADt/)
...GS Trần Huy Liệu còn cho biết là sau khi ta phát tin này thì đài BBC đưa tin ngay, và hôm sau bình luận: Một cậu bé tẩm xăng vào người rồi tự đốt cháy thì sẽ gục ngay tại chỗ, hay nhiều lắm là chỉ lảo đảo được mấy bước, không thể chạy được mấy chục mét đến kho xăng. GS đã tự trách là vì thiếu cân nhắc về khoa học nên có chỗ chưa hợp lý. Đây là ý kiến của GS Trần Huy Liệu mà sau này tôi có trao đổi với vài bác sĩ để xác nhận thêm...
Điều căn dặn của GS Trần Huy Liệu là: Sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử học, nên nói lại giùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa. Trong câu chuyện, GS còn tiên lượng là biết đâu sau này có người đi tìm tung tích nhân vật Lê Văn Tám hay có người lại tự nhận là hậu duệ của gia đình, họ hàng người anh hùng. Đây chính là điều lắng đọng sâu nhất trong tâm trí mà tôi coi là trách nhiệm đối với GS Trần Huy Liệu đã quá cố và đối với lịch sử.
GS Trần Huy Liệu là một con người rất trung thực, không muốn để lại một sự ngộ nhận trong lịch sử do mình tạo nên trong một bối cảnh và yêu cầu bức xúc của cuộc kháng chiến và tôi lĩnh hội lời dặn của GS như một trách nhiệm phải thực hiện một cách nghiêm túc...
(http://www.baomoi.com/GS-Phan-Huy-Le-Tra-lai-su-that-hinh-tuong-Le-Van-Tam/121/3350811.epi)

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Vô ngần

"Quả vậy, Đấng được Thiên Chúa sai đi, thì nói những lời của Thiên Chúa, vì Thiên Chúa ban Thần Khí cho Người vô ngần vô hạn. Chúa Cha yêu thương người Con và đã giao mọi sự trong tay Người." (Ga 3,34-35)

“Làm sao em có thể yêu anh hơn thế này nữa! Em không thể” Đó là lời thoại trong một bộ phim Hàn Quốc nào đó mà tôi đã quên mất tựa đề từ lâu. Nhưng tôi nhớ rất rõ cảm giác của mình khi nghe câu thoại này. Tôi đã tưởng đó là câu tỏ tình tuyệt nhất (của người khác dành cho người khác) mà tôi từng nghe!
... “Không thể yêu anh nhiều hơn”, nghĩa là em chỉ có thể yêu đến thế thôi, bởi vì tình yêu của em dành cho anh lớn đến giới hạn tuyệt đối rồi, đến …lịm rồi!
Nhưng, kỳ diệu thay tình yêu, sự thật không phải như vậy, không thể như vậy! Bạn không thể yêu ai và yêu cái gì đến mức tận cùng hạn độ!
(http://dotchuoinon.com/2009/08/09/vo-h%E1%BA%A1n-tinh-yeu/)

Thiên Chúa ban Thần Khí cho Người vô ngần vô hạn. Thần khí chính là Tình yêu của Thiên Chúa. Như vậy Chúa Cha đã ban cho Con tất cả tình yêu của mình. Và Thánh Gioan nói tiếp: Chúa Cha yêu thương người Con và đã giao mọi sự trong tay Người. Vì yêu Con trọn vẹn, Chúa Cha đã giao cho Con mọi sự.
Chẳng phải đó cũng là điều Chúa muốn dành cho con người: " Ngài đã yêu họ đến cùng!" ?

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Ánh sáng & Bóng tối

"Kẻ sống theo sự thật, thì đến cùng ánh sáng, để thiên hạ thấy rõ: các việc của người ấy đã được thực hiện trong Thiên Chúa."(Ga 3,21)

Tiểu thuyết "Tẩm quất" của tác giả Tất Phi Vũ

Bối cảnh của câu chuyện xoay quanh cuộc sống của người mù trong một tiệm Tẩm Quất nho nhỏ với cái tên Sa Tống Kỳ ở Nam Kinh. Nơi ấy là mảnh đất kiếm cơm với không ít hỉ nộ ái ố của những phận đời thiệt thòi không được thấy ánh sáng, là ước mơ, hoài bão, là quá khứ và cả tương lai của họ.

Mỗi nhân vật một phận đời, Phục Minh, Tống Kỳ, Vương, Tiểu Khổng, Đô Hồng, Tiểu Mã, Thái Lai, Kim Yên và nhiều người mù khác nữa đang quyết tâm sống thật ý nghĩa với đời bằng nghề tẩm quất. Họ nỗ lực để mưu sinh, để nuôi dưỡng những ước mơ bé nhỏ trong mình. Dẫu đôi mắt không thể nhìn được ánh sáng, nhưng trong lòng họ, những mảng sáng tối của tình người, tình đời, của khát vọng và niềm tin vẫn thật rõ ràng. Nơi ấy sẽ thật bình yên nếu những vụn vặt thường tình, những hiểu nhầm đố kỵ không len lỏi vào cuộc sống vốn đầy ẩn ức của họ.

Dường như dòng xoáy hỗn tạp của xã hội “người thường” mà tưởng chừng những người mù chẳng thể thấy được cũng đã xâm lấn nơi thế giới “tối tăm” của họ. Tuy vậy, bằng tình thương và lòng yêu, bằng sự đồng cảm của những trái tim luôn rộn ràng thổn thức, cuộc sống của họ vẫn thấm đượm tình người và cả tình yêu đôi lứa.

Những mối tình đẹp đẽ giữa Tiểu Khổng và Vương, mối tình lạ lùng giữa Thái Lai và Kim Yên, mối tình đơn phương nồng đượm giữa Phục Minh và Đô Hồng xinh đẹp,… như những điểm sáng rọi ngời trong cuộc đời họ. Tất cả đang ngân lên khúc ca cuộc sống tưởng chừng tĩnh lặng song lại vô cùng náo nhiệt của thế giới người mù.

Câu chuyện kết thúc đầy tính nhân văn như sự đền bù của cuộc đời dành cho những người mù, song cũng để lại cho bạn đọc không ít dư âm. Rốt cuộc ánh sáng đem lại cho chúng ta điều gì? Liệu đôi mắt hàng ngày được nhìn thấy ánh dương có khiến cuộc sống bớt đi những hiểu lầm, nhầm lẫn? Qua câu chuyện của những người mù ấy, ta hiểu được rằng: có thể đôi mắt không cho họ thấy ánh sáng mặt trời, nhưng trong lòng họ, ánh sáng của nhựa sống và tình người còn mạnh mẽ hơn nhiều và sẽ dẫn họ vững bước trên mỗi dặm đường đời. Những hiểu nhầm và vụn vặt của cuộc sống đâu bởi bóng tối nơi đôi mắt, mà chính bởi góc khuất nơi tấm lòng. Lòng trong sáng sợ gì đời không sáng…

(http://www.baomoi.com/Rot-cuoc-anh-sang-cho-chung-ta-dieu-gi/152/6661174.epi)

Chúa Giêsu là ánh sáng thế gian. Ánh sáng của Chúa vẫn chiếu vào những nơi tối tăm tội lỗi. Ánh sáng ấy có sức thanh tẩy và đổi mới những gì hư hỏng để trở thành tạo vật mới, đem lại niềm hy vọng và hạnh phúc mới cho nhân loại. Nhưng chấp nhận ánh sáng hay không là tuỳ tự do của chúng ta.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Gió

"Các ông cần phải được sinh ra một lần nữa bởi ơn trên. Gió muốn thổi đâu thì thổi; ông nghe tiếng gió, nhưng không biết gió từ đâu đến và thổi đi đâu. Ai bởi Thần Khí mà sinh ra thì cũng vậy." (Ga 3,7-8)
- Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu!
- Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Chỉ bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây!
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi 
hay vì cây đã không giữ lá lại?...
(http://songdep.xitrum.net/tinhyeu/588.html)

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Không tin

"Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê. Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này" (Mc 16,12-13).

Hầu như chưa từng ai thấy kẻ chết sống lại, nên việc các tông đồ không tin Chúa sống lại là chuyện bình thường. Hết người này đến người khác chạy về báo tin, các ông vẫn như lá khoai, nước chảy vào rồi trôi đi!

Dù sao Chúa cũng đã chuẩn bị trước cho niềm tin của các ông. Ít nhất, theo Phúc Âm, các ông đã ba lần chứng kiến Chúa làm phép lạ cho kẻ chết sống lại. Nhưng không tin là không tin! (Trừ Gioan là môn đệ Chúa yêu). Phải đợi Chúa đích thân hiện đến, không còn cách chi nghi ngờ được, các ông mới đi được vào mầu nhiệm phục sinh. Và phải sau khi Chúa Thánh Thần hiện xuống, các ông mới trở thành chứng nhân đích thực và nhiệt thành của Chúa phục sinh.

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Không nhận ra

Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giêsu. Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư?"(Ga 21,4-5).

Mệt và đói, đấy là tình trạng của các tông đồ khi Chúa hiện ra. Vì thế các ông đâu dễ nhận ra Thầy của mình, nhất là thân xác phục sinh của Thầy đã là thân xác thần thiêng rồi. Chúa hiểu rằng các ông chắc chắn là không có gì ăn rồi - sau một đêm thất bại trong nghề cá. Chúa quan tâm, cho lời khuyên để giúp các ông có một mẻ cá đầy, và còn dọn sẵn bữa ăn sáng cho các ông bên bờ hồ. Đầm ấm biết bao! Tình cảm biết bao!

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Hoảng hốt

"Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. Nhưng Người nói: "Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?" (Lc 24, 37-39)

Sóng dư chấn trận động đất 8,9 độ Richter ngoài khơi Indonesia làm nhiều tòa nhà cao tầng ở Hà Nội, TPHCM rung lắc, hàng trăm người hốt hoảng đổ xuống đường.

Khoảng 16 giờ ngày 11-4, tại TPHCM, hàng trăm người làm việc tại tòa nhà 68 tầng, cao nhất TPHCM, Bitexco ở góc ngã tư Hồ Tùng Mậu - Hải Triều, quận 1, đã hốt hoảng bỏ chạy khi thấy bàn ghế, máy tính, bóng đèn rung nhẹ.

Chị Nguyễn Ngọc Thu Trang (30 tuổi) làm việc tại tầng 22, tòa nhà kể lại: “Lúc đó tôi đang làm việc trên máy tính thì thấy người chao nhẹ, máy tính cũng rung rinh. Nghĩ là động đất hay có vấn đề gì đó nên tôi cùng đồng nghiệp tháo chạy”. Trong khi đó, chị Thảo làm việc cho Adidas tại tầng 22 của tòa nhà này cho biết: “Thấy bóng đèn treo trong phòng rung nhẹ nên cả phòng hơn 30 người tháo chạy thành nhiều tốp. Có người đi thang máy, riêng tôi thang máy chật kín người nên bung chạy bộ xuống đất. Đứng phía dưới 15 phút thì bảo vệ tòa nhà sau khi kiểm tra tất cả các tầng, thấy đã ổn nên kêu lên lại”.

Giám đốc một công ty tại tòa nhà Fideco vì lo lắng nên sau khi ổn định đã cho toàn bộ nhân viên ra về sớm, vị này nói: “Thôi kệ, cho nhân viên về sớm 1 giờ cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Thà vậy chứ rủi có chuyện gì thì hậu quả khó lường”. Cùng thời điểm, hàng trăm nhân viên làm việc tại cao ốc Flemington Tower cao 25 tầng trên đường Lê Đại Hành, quận 11 – TPHCM hốt hoảng đổ xô xuống đường do cảm nhận tòa nhà rung lắc.

Trao đổi với Báo Người Lao Động, TS Lê Huy Minh, Giám đốc Trung tâm Báo tin động đất sóng thần Việt Nam, cho biết các tòa nhà bị rung động là do dư chấn động đất vừa xảy ra ở Indonesia với cường độ 8,9 độ richter. Chính sóng động đất từ trận động đất này đã lan truyền xa và ảnh hưởng tới Việt Nam. Tuy nhiên, theo TS Minh, đây chỉ là rung động do sóng động đất chứ không phải dư chấn động đất và không ảnh hưởng nhiều. Trả lời câu hỏi của PV, tại sao sóng động đất lại chỉ ảnh hưởng chủ yếu tại Hà Nội và TPHCM, TS Minh lý giải, đó là do đặc điểm trầm tích tại hai TP này. “Hà Nội và TP HCM có nền đất yếu, vì thế nó đã khuếch đại sóng động đất lên so với các nơi khác. Tuy nhiên, cũng chỉ các tòa nhà cao tầng mới cảm nhận được chứ ở tầng thấp thì không thấy rõ”, ông Minh cho biết. Dù vậy, TS Minh khẳng định rõ: Người dân Việt Nam không nên quá lo lắng vì trận động đất này chỉ có khả năng gây sóng thần cho khu vực xung quanh chứ không có khả năng gây sóng thần cho Việt Nam. (http://nld.com.vn/2012041104523367p0c1002/ha-noi-tphcm-chan-dong-lam-hang-tram-nguoi-do-xuong-duong.htm)

Vatican City, 11 April 2012 (VIS) - The Holy Father dedicated his catechesis during this morning's general audience to the transformation which Jesus' Resurrection brought about in His disciples, also reflecting on the meaning that Easter has for Christians today. Faith in the Risen One, he said, "transforms our lives; it frees them from fear, gives them firm hope, and infuses them with something that provides existence with full meaning: the love of God".

...Jesus greeted them again: "Peace be with you". Yet this, the Pope explained, was not just a greeting, "it was a gift, the gift the Risen One made to His friends. At the same time it was a commission: the peace which Christ had bought with His blood was for them, but it was also for everyone else, and the disciples would have to carry it throughout the world". Jesus "had completed His mission in the world, now it was up to them to to sow faith in people's hearts".

However, the Lord knew that His followers were still afraid. "For this reason He breathed upon them and regenerated them in His Spirit. This gesture was the sign of the new creation. With the gift of the Holy Spirit which came from the Risen Christ, a new world began".

"Today too the Risen One enters our homes and hearts, although sometimes the doors are closed", the Pope said, "He enters bringing joy and peace, life and hope, gifts we need for our human and spiritual rebirth". Only He can put an end to division, enmity, rancour, envy, mistrust and indifference. Only He can give meaning to the lives of those who are weary, sad and without hope.

...
For Christians, Easter must be a time for the joyful and enthusiastic rediscovery of the sources of the faith. "This means following the same path as that along which Jesus directed the two disciples of Emmaus, through the rediscovery of the Word of God and the Eucharist. The culmination of this journey, then as now, is Eucharistic communion. In communion Jesus nourishes us with His Body and His Blood, becoming present in our lives, making us new and animating us with the power of the Holy Spirit".
(http://visnews-en.blogspot.com/2012/04/faith-in-christ-transforms-our-lives.html)

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Niềm vui Phục sinh

"Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giêsu hay" (Mt 28,8).
Nếu tôi đã có trải nghiệm về Đức Kitô phục sinh, tôi không có quyền sống ích kỷ, như con rùa thụt lui sau lớp vỏ của mình. Tôi phải diễn tả niềm vui như những phụ nữ hôm nay để “vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin...”

Chuyện nhỏ ở Nhật
TT - Chuyện về chiếc ống hút và mẩu nilông bọc nó dán dính trên hộp sữa nhỏ đúng là chuyện nhỏ, quá nhỏ nữa chứ! Chuyện lại từ mấy cô cậu học sinh cấp I ở một ngôi trường nhỏ, làm sao không là chuyện nhỏ được!
Chuyện là thế này... Trong bữa ăn trưa mà khẩu phần bắt buộc luôn phải có một hộp sữa, các em học sinh sau khi xé mẩu nilông lấy ống hút ra chọc vào hộp sữa và... uống, đã không ném ngay vỏ hộp vào thùng rác. Các em phải thực hiện thêm vài động tác, trước hết xe mẩu nilông lại và cột vào ống hút, rồi để riêng ra một bên. Còn vỏ hộp sữa thì xé ra ép gọn lại. Sau đó hai loại rác này được thu gom riêng: những ống hút có mẩu nilông vào một chỗ, những vỏ hộp giấy vào một chỗ (sau đó còn được xịt nước rửa để khâu xử lý rác tiếp theo không có mùi hôi).

Làm thêm mấy việc này thật cũng chẳng mất mấy thời gian, nhưng dẫu sao cũng là... thêm việc, mà thế là thêm phiền phức. Sao lại bày thêm chuyện, cứ bỏ vào sọt rác, không quăng bừa ra sân là tốt rồi?

Câu trả lời rất đơn giản: chuyện đó là việc phải làm cho quy trình xử lý rác sau đó được thuận tiện và hiệu quả. Phần nilông xử lý riêng, phần giấy xử lý riêng. Đó là chuyện cần làm, để các em từ tuổi măng non đã được rèn thói quen và ý thức về chuyện rác. Rác không là thứ bỏ đi, rác là môi trường, hành xử đúng với rác sẽ đem lại nhiều lợi ích cho cuộc sống. Từ búp măng non biết cột mẩu nilông vào ống hút, xé vỏ hộp sữa, có thể hi vọng rồi sẽ có những thân tre biết yêu quý môi trường, tôn trọng thiên nhiên, biết tiết kiệm từng mẩu giấy, giọt nước, biết trân quý những chồi xanh.

Chuyện nhỏ từ hộp sữa trong nhà trường nước Nhật. Bắt đầu từ những chuyện nhỏ như thế, hộp sữa nhỏ trong suất ăn học đường được “luật hóa” từ vài chục năm trước đã góp phần cho những thế hệ thanh niên Nhật “nhổ giò” tăng trưởng chiều cao, xóa đi cái nhìn cũ về một dân tộc thấp bé.

Bắt đầu từ những chuyện nhỏ như thế, chuyện xử lý vỏ hộp sữa nhỏ cũng góp phần tạo nên những lớp người trẻ có nhân cách, có cái nhìn và tấm lòng yêu quý thiên nhiên, cuộc sống và con người.

Có lẽ cũng nên bắt đầu từ những chuyện nhỏ, rất nhỏ!
(http://tuoitre.vn/Chinh-tri-xa-hoi/Moi-truong/486134/Chuyen-nho-o-Nhat.html)

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Ánh sáng phục sinh

"Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giêsu phải trỗi dậy từ cõi chết." (Ga 20,8-9)

Chúa sống lại khiến cho những kẻ tin vào Ngài không bao giờ tuyệt vọng. Luôn có một niềm hy vọng mạnh mẽ ngay những lúc tối tăm thê lương nhất:
- Dù chết vẫn vui vì biết mình sẽ được sống lại với Chúa hiển vinh.
- Dù đau đớn khốn khổ vẫn tràn trề niềm hy vọng và luôn có thể bình an vì biết rằng Chúa phục sinh đang ở với mình, yêu thương chăm sóc nâng đỡ mình, và đau khổ của mình góp phần vào công cuộc cứu độ của Đức Kitô.
- Dù mình chìm sâu trong tội lỗi, cảm thấy rất khó khăn để vươn lên, vẫn không thất vọng với bản thân. Chúa phục sinh vẫn hằng ban sức mạnh Thánh Thần đẩ tẩy rửa, tăng sức và thánh hóa... miễn là mình không bỏ cuộc.

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

Sự thật

Ông Philatô trở vào dinh, cho gọi Đức Giêsu và nói với Người: "Ông có phải là vua dân Do Thái không?" Đức Giêsu đáp: "Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về Tôi?" Ông Philatô trả lời: "Tôi là người Do Thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?" Đức Giêsu trả lời: "Nước Tôi không thuộc về thế gian này. Nếu Nước Tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của Tôi đã chiến đấu không để Tôi bị nộp cho người Do Thái. Nhưng thật ra Nước Tôi không thuộc chốn này." Ông Philatô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao?" Đức Giêsu đáp: "Chính ngài nói rằng Tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng Tôi." Ông Philatô nói với Người: "Sự thật là gì?" (Ga 18,33-38)

Vương quốc của Thiên Chúa đi liền với sự thật. Khác với điều người ta hay nghĩ về việc trị quốc: chính trị đi liền với mọi thứ thủ đoạn và dối trá.
Philatô hỏi sự thật là gì? Câu hỏi cốt yếu và không dễ trả lời. Có một thời người ta lạc quan tin tưởng: Sự thật nằm trnog khoa học. Nhưng khoa học chỉ là một mảnh của sự thật chứ không phải là toàn thể sự thật vì nó là thành quả của tri thức con người. Mà con người thì giới hạn. Sự thật nằm nơi Thiên Chúa. Và Đức Giêsu đến để làm chứng cho sự thật này. Càng gần Thiên Chúa, con người càng gần sự thật. Và tin vào Đức Kitô là bí quyết tìm được sự thật.

Khi búp bê Barbie không có tóc
Nhà sản xuất Mattel đã quyết định cho ra mắt phiên bản búp bê Barbie “trọc đầu” dành riêng cho các bệnh nhi ung thư, giúp các em tự tin hơn vào bản thân mình.
Những người khởi xướng ý tưởng sản xuất búp bê Barbie không có tóc là Rebecca Sypin và Jane Bingham, hai bà mẹ có con bị rụng tóc trong quá trình điều trị ung thư. Họ đã phát động chiến dịch này trên mạng xã hội Facebook và nhận được hơn 150.000 lượt ủng hộ.
(http://tuoitre.vn/The-gioi/The-gioi-muon-mau/485481/Khi-bup-be-Barbie-khong-co-toc.html)

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Bóng đêm & gà gáy

Nhờ sự soi sáng của Thần Khí, tại Xêdarê Philipphê, Phêrô đã tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng Kitô Con Thiên Chúa. Nhưng trong cuộc khổ nạn của Đức Giêsu, khi Chúa xác định Ngài chính là  Đấng Kitô Con Thiên Chúa, thì ở phòng bên cạnh, Phêrô lại chối Thầy. Phêrô không theo Thần Khí nữa, mà đã nói theo tính xác thịt. Sau đó giáp mặt Đức Giêsu, Phêrô nhận ra lỗi của mình, òa khóc nức nở. Lúc đó gà gáy, nghĩa là trời đã sáng. Phêrô đã qua khỏi bóng tối đời mình bằng sự ăn năn.
Ngược với Phêrô, khi Chúa nói: "Làm gì thì làm đi", Giuđa liền đi ra. Lúc đó trời đã tối. Giuđa đã đi vào bóng đêm. Bóng tối đã chiếm đoạt được Giuđa!

Một phần 3 trẻ em dưới 5 tuổi bị suy dinh dưỡng
Gần một phần ba trẻ em dưới 5 tuổi tại Việt Nam bị suy dinh dưỡng và còi cọc, trong khi mức độ béo phì của trẻ em ở vùng thành thị lại gia tăng.
Kết quả của một cuộc nghiên cứu được thực hiện bởi Viện Dinh dưỡng Quốc gia dựa vào số liệu năm 2009 và 2010.
Điều này có nghĩa là hơn 3 triệu trẻ em dưới 5 tuổi bị suy duy dưỡng.
Theo ông Nguyễn Việt Tiến, Thứ trưởng bộ Y tế, mức độ trẻ em bị suy di dưỡng cao không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội, kinh tế đất nước.
Được biết, miền núi, nơi tập trung các đồng bào dân tộc thiểu số là nơi có tỉ lệ nghèo đói rất cao.
(http://baodongthap.com.vn/newsdetails.aspx?newsid=21016)

Thứ Sáu, 06/04/2012, 10:03 (GMT+7)
Hai người Việt mua đứt thị trấn Mỹ
TTO - CNN đưa tin hai doanh nhân người Việt Nam đã bay sang Mỹ để tham dự đấu giá thị trấn Buford nhỏ nhất nước này hôm 5-4 và giành chiến thắng sau khi đặt giá 900.000 USD, cuộc đấu giá kết thúc sau 11 phút.
Ông Don Sammons - cư dân duy nhất của thị trấn Buford - tiết lộ những người thắng cuộc là người Việt Nam, đến từ TP.HCM và hiện vẫn có mặt ở Mỹ.
Thị trấn Buford thuộc Wyoming phía tây nước Mỹ, nằm trên độ cao 2.500m so với mực nước biển, dọc theo quốc lộ Interstate 80, từng là một tiền đồn quân sự bảo vệ công trình đường sắt xuyên lục địa và có đủ chỗ cho 2.000 cư dân, sau đó các cư dân này chuyển đi vì dịch vụ đường sắt bị đóng cửa, tiền đồn bị chuyển đi, đến khi chỉ còn một người duy nhất là ông Sammons.
(http://tuoitre.vn/The-gioi/485814/Hai-nguoi-Viet-mua-dut-thi-tran-My.html)

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Đánh thức

Đầu xuôi đuôi lọt, nếu sáng sớm thức dậy mà lòng tràn niềm vui thì ngày hôm đó xem ra sẽ rất tươi sáng. Nhưng nếu ngược lại, sáng sớm mở mắt ra mà lòng đã thấy bực bội phiền muộn cáu giận thì ngày đó sẽ có nguy cơ rất tăm tối.

Is 50,4 đã đặc biệt nói đến buổi sáng của Người tôi tớ Đức Giavê: "Sáng sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi để tôi lắng tai nghe như người môn đệ." (Is 50,4) " Nếu sáng nào thức dậy tôi cũng cảm nhận được Chúa đánh thức tôi, thức tỉnh tai tôi để tôi lắng tai nghe như người môn đệ, thì thật tốt đẹp biết bao.

Nhưng Lời Chúa không phải bao giờ cũng dễ nghe.
Có lúc Lời Chúa ngọt ngào như tiếng sáo diều, như tiếng suối reo.
Ngược lại, cũng có lúc Lời Chúa như tiếng sét đánh ngang tai khiến Phêrô phải thét lên: "Làm sao có thể như thế được!" Phản ứng như thế là chuyện bình thường khi Lời Chúa phán không giống như ý mình muốn.
Tuy nhiên, Người tôi trung Giêsu của Đức Giavê không làm như thế: "Đức Chúa đã mở tai tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui. Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ."

Người tôi trung của Chúa đã làm gì đến nỗi phải bị hành hạ như thế?
"Đức Chúa đã cho tôi nói năng như người một người môn đệ để tôi biết lựa lời nâng đỡ những ai rã rời kiệt sức" và "Ta đã nắm tay ngươi, và đặt ngươi làm giao ước với dân, làm ánh sáng chiếu soi muôn nước" (Is 42,6). Người tôi trung Giêsu rất nhạy cảm và giàu lòng xót thương, luôn chạnh lòng thương để gần gũi những kẻ đoạn trường, luôn tìm cách chữa trị nâng đỡ ủi an nhân loại lầm than.
Nhưng Giêsu càng yêu thương, thì vòng vây của sự ác, của thế lực tăm tối lại càng xiết chặt lại chung quanh Ngài để giáng xuống Ngài những đòn sấm sét khủng khiếp man rợ. Đã có những lúc tăm tối phủ ngập tâm hồn Giêsu: "Lạy Cha xin cứu con khỏi giờ này..."

Dù giữa những tăm tối trong ngoài rùng rợn như thế, người tôi trung Giêsu vẫn kiên cường yêu thương đến cùng, kiên cường vượt qua tăm tối thương đau đến tận cùng, để đưa được nhân loại đến khung trời tràn ngập ánh sáng của ơn cứu độ.

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Dửng dưng

“Chúng ta hãy quan tâm đến nhau, để khích lệ nhau sống bác ái và làm việc lành” (Dt 10,24)

Đừng tỏ ra như người xa lạ, dửng dưng về số phận anh chị em mình. Hãy chăm chú nhìn người khác, trước tiên là nhìn Chúa Giêsu, rồi quan tâm đến nhau.

Chúng ta phải nhận ra tha nhân thực sự là một cái tôi khác của mình, được Chúa rất mực yêu thương. Nếu chúng ta vun trồng cái nhìn này –xem tha nhân như anh chị em mình–, thì tình liên đới, sự công chính cũng như lòng khoan dung và thương xót sẽ tự nhiên trào dâng nơi tâm hồn chúng ta.

Trách nhiệm đối với tha nhân có nghĩa là muốn và làm điều thiện hảo cho họ, mong ước họ cũng sẵn sàng đón nhận điều thiện và những đòi hỏi của điều thiện.
Quan tâm đến người khác hàm ý muốn điều thiện hảo cho họ về mọi phương diện: thể lý, luân lý và tinh thần.
Quan tâm đến tha nhân có nghĩa là ý thức được những nhu cầu của họ. Kinh Thánh cảnh giác về mối nguy cơ con tim chúng ta có thể trở nên chai cứng vì một thứ “hôn mê tinh thần”, làm chúng ta tê liệt trước những đau khổ của tha nhân.

“Quan tâm đến nhau” cũng bao hàm việc quan tâm đến thiện ích thiêng liêng của nhau. Không được im lặng trước sự ác. Ở đây tôi nghĩ đến những Kitô hữu, vì nể nang người khác hay chỉ vì muốn yên thân, họ lại chiều theo não trạng phổ biến, thay vì phải cảnh giác anh chị em mình về những lối suy nghĩ và hành động trái ngược với sự thật và không theo con đường sự thiện. Nhưng nếu phải lên tiếng khiển trách, thì người Kitô hữu không hề bị thúc đẩy bởi tinh thần kết án hoặc tố cáo, mà luôn được tình yêu và lòng từ bi thôi thúc, phát xuất từ mối quan tâm thực sự đối với thiện ích của người khác. Chúng ta luôn cần đến ánh mắt nhìn yêu thương và sửa dạy, nhận biết và thấu hiểu, phân định và tha thứ (x. Lc 22,61), như Chúa đã và đang làm với mỗi người chúng ta.

“Để khích lệ nhau sống bác ái và làm việc lành”: cùng nhau tiến bước trên đường nên thánh. Các bậc thầy về tu đức nhắc nhớ chúng ta rằng trong đời sống đức tin ai không tiến sẽ thụt lùi.

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Lời hằng sống

"Nhưng Tôi biết Người và giữ Lời Người... Ai tuân giữ lời Tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết." (Ga 8,55-52)

Một thương nhân giàu có có 4 bà vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhất, ông tự hào về người vợ thứ ba, ông tìm đến người vợ thứ hai như một người bạn tâm tình nhưng hầu như chẳng bao giờ chú ý đến người vợ thứ nhất…
Ông nâng niu chiều chuộng, coi người vợ thứ tư như một món đồ trang sức quý, luôn mua sắm cho bà ta những bộ đồ sang trọng đắt tiền.
Ông cũng rất yêu người vợ thứ ba. Ông tự hào về người vợ này và luôn muốn “khoe” vợ với bạn bè. Tuy nhiên, trong ông luôn thường trực nỗi lo sợ bà bỏ đi với người đàn ông khác.
Ông cũng yêu người vợ thứ hai. Ông coi bà như người bạn tâm tình, người giúp ông vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Bất cứ khi nào gặp khúc mắc, ông đều tìm đến bà.
Người vợ thứ nhất lại là người rất chân thành, chung thuỷ, luôn kề vai sát cánh bên ông lo toan chu đáo chuyện gia đình. Tuy nhiên, ông lại không yêu bà vợ thứ nhất. Mặc dù bà rất yêu ông, ông hầu như chẳng bao giờ chú ý đến bà.
Một ngày, ông ngã bệnh. Ông tự biết rằng mình sắp từ giã cõi trần. Ông nghĩ về cuộc sống giàu sang xa hoa và tự nhủ: “Hiện mình có 4 bà vợ. Nhưng khi mình chết, lại chỉ có một mình. Thật cô đơn làm sao!”.
Ông ta hỏi bà vợ thứ tư: “Tôi yêu mình nhất, luôn dành cho mình sự quan tâm đặc biệt và những điều tốt đẹp nhất. Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, liệu khi tôi chết, mình có nguyện đi theo tôi không?”.
“Không đâu” – Bà vợ thứ tư đáp lại và bước đi.
Người vợ thứ ba vốn là niềm tự hào của ta, rồi cũng sẽ bước đi theo người khác, bỏ mặc ta mà thôi
Câu trả lời như một nhát dao cứa vào. Ông hỏi người vợ thứ ba: “Tôi yêu bà nhiều lắm, tôi sắp chết rồi, bà có nguyện theo tôi không?”.
“Không, cuộc sống vẫn đang đẹp mà. Sau khi ông chết, tôi sẽ tái hôn”. Trái tim ông run lên đau đớn.
Sau đó, ông hỏi người vợ thứ hai: “Bất cứ khi nào gặp vấn đề khó khăn rắc rối gì tôi cũng đều tìm đến bà. Bây giờ tôi xin bà hãy kề vai sát cánh cùng tôi lần cuối cùng. Khi tôi chết, bà có nguyện đi theo tôi không?”.
Bà vợ thứ hai trả lời: “Xin lỗi, lúc này tôi không thể giúp ông được. Nếu có, tôi chỉ đưa linh cữu ông ra mộ thôi”.
Người vợ thứ hai – người bạn tâm tình thân thiết thủy chung của ta cũng chỉ khóc khi ta chết, đưa ta ra đến mộ rồi quay đầu
Ông nghe câu trả lời mà như sét đánh ngang tai. Ông thực sự quá đau đớn vì người mà ông nghĩ có thể tin tưởng nhất cũng bỏ rơi ông. Bỗng có một giọng nói cất lên: “Tôi sẽ đi cùng ông, đi đến bất cứ nơi nào ông tới”. Ông dáo dác tìm kiếm chủ nhân của giọng nói và nhận ra đó chính là người vợ thứ nhất, người mà chẳng mấy khi ông để ý tới.
Trông bà gầy và xanh xao quá. Rưng rưng xúc động, ông nói: “Đáng lẽ ra trước đây tôi phải chăm sóc bà nhiều hơn nữa”. Chỉ có duy nhất người vợ cả, người thường bị ta bỏ mặc, lãng quên khi sống… là kiên quyết đi theo, yêu thương ta cả cuộc đời
Mỗi chúng ta ai cũng có 4 bà vợ.

Bà vợ thứ tư chính là thân thể của chúng ta. Cho dù ta có chăm chút, trau chuốt đến mấy, rồi nó cũng rời bỏ ta khi ta chết.

Còn bà vợ thứ ba? Đó chính là của cải, địa vị. Khi chúng ta chết, chúng sẵn sàng đi theo người khác.

Bà vợ thứ hai chính là gia đình và bạn bè. Cho dù có thân thiết đến mức độ nào, khi ta chết, họ cũng chỉ khóc đưa ta ra mộ mà thôi.

Bà vợ thứ nhất chính là tâm hồn ta, thường bị lãng quên khi ta chạy theo tiền tài, địa vị, danh vọng, của cải, nhưng nó sẽ theo ta suốt cuộc đời.
Tốt hơn hết là nuôi dưỡng tâm hồn ngay từ bây giờ, vì đó là “người” thân tín nhất bên ta. Đừng để phải hối hận vì đã lãng quên nó.

ĐỌC KINH THÁNH SUỐT 137 GIỜ

Một cuộc đọc Kinh Thánh liên tục dài suốt 137 giờ, từ sách Khởi Nguyên cho đến sách Khải Huyền đã diễn ra từ ngày 11 đến 17-03-07 tại thành phố Mantova, miền Bắc Italia.
1- Sáng kiến: “đọc Kinh Thánh không ngừng” này được khởi xướng tại Pháp và du nhập vào Italia. Tất cả đã có 1162 người đăng ký, trong đó có Tín đồ các Tôn giáo và những người vô tín ngưỡng.
2- Thi đọc Kinh Thánh: Cuộc thi kéo dài 7 ngày 7 đêm tại tòa nhà Rotonda di San Lorenzo ở trung tâm thành phố để nghe đọc và thăng tiến đối thoại giữa con người, tín ngưỡng, ý thức hệ và văn hóa. Toà nhà này đa được dùng làm nơi cử hành các buổi lễ Đại kết.
3- Kết quả đọc Kinh Thánh: Việc đọc Kinh Thánh này được thành công tại Lomoges hồi tháng 12-2005 và được 9 người bạn ở Mantova đưa vào Italia. Họ đã chuẩn bị cho cuộc thi này từ vài tháng qua. Mục đích của “đọc Kinh Thánh không ngừng” là ý tưởng liên kết mọi người trong việc lắng nghe một sứ điệp Hòa bình.
4- Bà Giuseppina Nosè: thuộc Nhóm Khởi xướng nói rằng: “Chúng ta sẽ đọc toàn bộ Kinh Thánh trong bản dịch liên hệ phái, trong ngôn ngữ thông dụng, không có phần chú giải, vì sự giải thích có thể gây chia rẽ. Cuộc thi được mở ra cho tất cả mọi người, cả những người không tin hoặc đang tìm kiếm.
5- Thời gian đọc Kính Thánh:Việc tính toán chính xác thời gian đọc Kinh Thánh, một bản văn dài như thế, thật không phải là điều dễ dàng. Trung bình mỗi người đọc từ 4 đến 12 phút. Theo dự kiến, buổi đọc Kinh Thánh đã bắt đầu lúc 19 giờ chiều ngày 11-03-07 và kết thúc lúc 12 giờ trưa ngày thứ bẩy 17-03-07.
Những người đọc đầu tiên là những người đại diện các Cộng đồng Tôn giáo, bắt đầu từ những người Do thái.
Câu Kinh Thánh làm thay đổi đời tôi: “Lời Chúa là đèn soi con bước, là Ánh Sáng chỉ đường con đi.” (Tv 119: 105)

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Sự thật

Nếu các ông ở lại trong Lời của Tôi, thì các ông thật là môn đệ Tôi; các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông (Ga 8,31-32)

Sự thật vô hình
Với diễn xuất tốt của dàn diễn viên như: Cao Minh Đạt, Vân Anh, Khương Ngọc, Vân Trang, Công Ninh… cùng kịch bản hấp dẫn và một chút hài hước, bộ phim "Sự thật vô hình" đã tạo nên kịch tính khi sự thật liên tục bị che giấu, phủ nhận bởi sự giả dối, xảo quyệt. Đó là Tuấn, một gã Trưởng phòng đầy tham vọng và thủ đoạn với chiếc mặt nạ là một nhân viên tốt, một người tình thủy chung. Đó là Mỹ Lệ, người vợ lẳng lơ nhưng luôn đóng tròn vai người vợ ngoan của chồng. Đó là Vi, vì quá yêu mà gian dối thân phận là hôn thê của Bảo. Và còn cả ông Ba, một tài xế vì tham giàu sang mà lợi dụng lòng hiếu thảo của Bảo. Bằng tất cả những mưu mô, thủ đoạn của mình, họ lấp liếm, chôn vùi sự thật và ngỡ rằng nó đã hoàn toàn biến mất. Nhưng sự thật là sự thật, nó mãi tồn tại dù là vô hình!
(http://thvl.vn/?p=92996)

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Mừng vui lên

Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: "Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà." (Lc 1,28)
Gabrien làm công việc truyền thông của Chúa. Lời đầu tiên ngài nói với Mẹ Maria là "Mừng vui lên!" Tin ngài loan báo là tin mừng, tin vui, mang lại niềm vui mừng. Dẫu rằng để có niềm vui mừng, phải chấp nhận thử thách, gian nan. Thách đố ở đây là có thể bị ném đá khi người ta không hiểu nguồn gốc của bào thai.
Truyền thông là như thế: mang lại niềm vui, nhưng niềm vui phải đi từ sự thất, dẫu sự thật này đòi hỏi phải trả giá, phải chấp nhận thách đố, gian truân.

Đức Thánh Cha tới Mexico

ĐTC tới sân bay León của tiểu bang Guanajuato, nằm tại trung tâm Mexico, vào cuối buổi chiều ngày 23-03. Ngài là vị giáo hoàng đầu tiên đặt chân trên đất Guanajuato, đã từng là nơi chào đời của phong trào giành độc lập khỏi tay người Tây Ban Nha dưới sự khởi xướng của linh mục Miguel Hidalgo với lá cờ Đức Trinh Nữ Guadalupe trong tay, vào năm 1810. Đây cũng là cái nôi của cuộc đấu tranh của người công giáo cho sự tự do tôn giáo trong giai đoạn từ 1926-1929. Vị tiền nhiệm của ngài, Đức cố giáo hoàng Gioan Phaolô II, tuy đã năm lần viếng thăm Mexico, nhưng chưa lần nào tới đây, mặc dù ngài rất muốn. Bởi vậy, trong bài diễn văn đáp lại lời chào mừng của Tổng thống Mexico, Đức Bênêđictô XVI đã nhắc tới mong ước này của Đức Gioan Phaolô II và cho mình là người diễm phúc được thực hiện mong ước này của vị tiền nhiệm.
Tổng thống Mexico, Felipe Calderon, và phu nhân, chính quyền, đông đảo hồng y và giám mục, cùng với một nhóm trẻ em và một quần chúng đông đảo đại diện cho một đất nước có 108 triệu dân với 92% là người công giáo có mặt tại sân bay để đón tiếp ĐTC.

Đáp lại lời chào mừng của Tổng thống Felipe Calderon, ĐTC Bênêđictô XVI trình bày ý nghĩa của chuyến viếng thăm này của ngài:
“Tôi đến như khách hành hương của lòng tin, lòng cậy trông và của lòng mến... “Với tư cách khách hành hương của lòng trông cậy, tôi xin mượn lời của thánh Phaolô để thưa với quý vị: “Anh em đừng buồn phiền như những người khác là những kẻ không có niềm hy vọng” (1Tx 4, 13). Lòng tin tưởng ở Thiên Chúa đem lại sự chắc chắn sẽ được gặp Ngài, nhận được ân sủng của Ngài, nền tảng của sự cậy trông của kẻ có lòng tin. Với lòng trông cậy, người tín hữu cố gắng biến đổi những cơ cấu và những biến cố khó chịu hiện nay, vốn có vẻ như bất di bất dịch và không thể vượt qua, bằng cách giúp đỡ những ai không tìm thấy ý nghĩa cũng như tương lai trong đời sống. Vâng, lòng tin cậy thay đổi cuộc sống cụ thể của mỗi con người một cách đích thực (xem Spe salvi, 2). Lòng trông cậy chỉ ra “một trời mới và một đất mới” (Cv 21, 1), khiến người ta có thể ngay từ bây giờ, sờ nắm được một số ánh phản chiếu...
Với lòng tin và lòng trông cậy, người tín hữu tin ở Đức Kitô và toàn thể Hội Thánh, sống và thực hành đức bác ái như một yếu tố thiết yếu của sứ vụ của mình. Theo nghĩa tiên khởi, bác ái trên hết “là việc đáp ứng nhu cầu tức thì trong một hoàn cảnh nhất định” (Deus caritas est, 31a) như, cứu tế kẻ đói, kẻ không nhà, kẻ ốm đau hay thiếu thốn cách nào đó trong cuộc sống của họ. Không ai bị loại khỏi sứ vụ này của Hội Thánh vì gốc gác hay vì niềm tin của họ. Hội Thánh vốn không cạnh tranh với các sáng kiến khác, của cá nhân hay xã hội. Hơn thế nữa, Hội Thánh vui mừng hợp tác với những ai theo đuổi các mục tiêu này. Hội Thánh không nhắm điều gì khác hơn là làm điều lành, một cách vô vị lợi và với lòng tôn trọng, cho những ai đang túng thiếu, những người thiếu một bằng chứng của tình yêu thương chân thật”

http://www.hdgmvietnam.org/ngay-thu-nhat-chuyen-tong-du-mexico-cua-duc-thanh-cha-benedicto-xvi/3777.57.7.aspx

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Sống & chết, được & mất

Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. (Ga 12,25)


Được và mất
Có câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Một con chồn muốn vào một vườn nho, nhưng vườn nho lại được rào dậu cẩn thận. Tìm được một chỗ trống, nó muốn chui vào nhưng không thể được. Nó mới nghĩ ra một cách: nhịn đói để gầy bớt đi.
Sau mấy ngày nhịn ăn, con chồn chui qua lỗ hổng một cách dễ dàng. Nó vào được trong vườn nho. Sau khi ăn uống no nê, con chồn mới khám phá rằng nó đã trở nên quá mập để có thể chui qua lỗ hổng trở lại. Thế là nó phải tuyệt thực một lần nữa.
Thoát ra khỏi vườn nho, nó nhìn và suy nghĩ: “Hỡi vườn nho, vào trong nhà ngươi để được gì? Bởi vì ta đã đi vào với hai bàn tay không, ta cũng trở ra với hai bàn tay trắng.”


Sống và chết
Người Việt Nam thường hay quan niệm rằng: "Sống Gởi Thác Về". Họ chỉ nói đơn giản thế thôi. Câu nói chỉ có 4 chữ ấy bao gồm một triết lý sâu xa của Đạo Phật. Đầu tiên nói về ý niệm vô thường của cuộc sống. Sau đó cho biết cuộc sống nầy trước đó đã có sự sống và sau khi chết lại còn sự sống khác tiếp tục nữa.

Đức Phật đã dạy về vô thường, khổ, không và vô ngã; nhưng chấp nhận lời dạy ấy phải trải qua hàng ngàn năm người ta mới hiểu và hành trì được. Vì một triết lý cao siêu như thế không đơn giản để hội nhập vào một dân tộc chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà có được. Vô thường, vì cuộc sống nầy không chắc thật; nên gọi là gởi. Chữ gởi ở đây cũng có nghĩa là tạm bợ thôi. Gởi thân nầy ở cõi trần thế 10 năm, 20 năm, 50 năm hay dẫu cho đến một trăm năm đi chăng nữa, cũng chỉ là một cuộc sống tạm bợ thôi; không có gì chắc thật hết. Nhưng sau khi chết, người Việt Nam nói chung và người Phật Tử nói riêng đều mong muốn trở về. Vậy họ sẽ trở về đâu? Ở đây là một thế giới vô hình. Có thể về lại nguyên thỉ của đất trời vạn vật, mà cũng có thể về với Phật, với Thánh, với Tiên. Hay gần hơn nữa là về với Ông Bà Tổ Tiên.

Ở Thiền Tông có một công án hay cho các Thiền sinh phải thực tập suy nghĩ rằng: "Trước khi cha mẹ chưa sinh ta, ta là ai vậy?". Câu hỏi nầy khiến cho người học đạo phải đập nát vỏ vô minh mới có thể khám phá ra chân lý được. Do vậy, người bình dân chỉ nói chung chung và hiểu tổng quát thôi, chứ không đi vào từng chi tiết cụ thể.

Mọi người Việt Nam đều quan niệm rằng có một cái gì đó trước khi cha mẹ mình sinh ra mình. Cho nên người Việt Nam cũng thường hay nói: Cha mẹ sinh con, trời sinh tánh. Điều ấy đúng; nhưng chữ trời ở đây dùng để chỉ cho những đấng tối cao, cao hơn trên đầu của loài người, chứ không nhất thiết phải là một vị giáo chủ của các tôn giáo khác. Họ tin rằng cha mẹ chỉ là một cái nhân tác hợp để sinh ra một người con với trọn vẹn vóc dáng, hình hài; nhưng cha mẹ chắc chắn rằng không thể sinh được tinh thần của người con được. Mà cái tánh ấy, chính là một sự tái sanh của một kiếp luân hồi nào đó.

Giêsu
Với Giêsu, sống và chết là con đường của tình yêu. Được và mất cũng tùy thuộc vào tình yêu. Tình yêu giữa đất và trời, tình yêu bao trùm vũ trụ và gắn bó từng cá nhân với nhau.

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Nói về Chúa Giêsu

Các vệ binh trả lời: "Xưa nay chưa hề đã có ai nói năng như người ấy!" Người Pharisêu liền nói với chúng: "Cả các anh nữa, các anh cũng bị mê hoặc rồi sao? Trong hàng thủ lãnh hay trong giới Pharisêu, đã có một ai tin vào tên ấy đâu? Còn bọn dân đen này, thứ người không biết Lề Luật, đúng là quân bị nguyền rủa!" Ga 7,46-49)

ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA NÓI VỀ CHÚA GIÊSU

“Một trong những ý niệm khó khăn nhất đặt thành vấn đề ở đây, nhất là đối với Phật tử, là vấn đề Thiên Chúa, một hữu thể thần thiêng. Dĩ nhiên người ta có thể đề cập đến Thiên Chúa như nói về một hữu thể “bất khả tư nghị”. Nhưng phải thừa nhận rằng trên bình diện lý thuyết, ý niệm về một Thiên Chúa Sáng Tạo (Thượng Đế – Tạo Hóa) là một điểm dị biệt giữa Phật tử và Kitô hữu. Tuy nhiên, tôi tin rằng những lý lẽ và quan niệm dẫn đến một niềm tin như thế thì phổ biến ở cả Phật tử lẫn Kitô hữu.

“Nếu người ta xét kỹ bản chất của mọi hiện tượng tự nhiên, lương tri nói với chúng ta mọi biến cố phải có một nguyên nhân. Phải có những nhân duyên sinh ra một sự cố. Điều này không chỉ đúng cho hiện hữu của mỗi cá nhân chúng ta, mà cũng đúng cho toàn thể vũ trụ. Đối với lẽ thường, chấp nhận một sự vật không có nguyên nhân – dù cho đó là vũ trụ hay hiện hữu cá nhân – thì không thể chấp nhận được – Từ đó vấn đề tiếp theo là : nếu hiện hữu chúng ta phải có một nguyên nhân và vũ trụ ở bình diện của nó phải có một nguyên nhân, nguyên nhân này từ đâu mà có ? Bởi thế cho nên nguyên nhân này chính nó phải có một nguyên nhân, vậy thì chúng ta thụt lùi mãi đến vô tận.

“Để vượt qua khó khăn phải thụt lùi vô tận, thật có ích khi yêu cầu một sự khởi thủy, một Đấng Tạo Hóa và chấp nhận một số chân lý liên quan đến bản chất của Đấng Tạo Hóa : ngài độc lập, tự hữu, toàn năng và không cần một nguyên nhân nào khác. Chấp nhận một khởi thủy như thế giúp chúng ta giải quyết vấn đề phải thụt lùi vô tận.

“Nếu người ta yêu cầu có một Đấng Tạo Hóa, và nếu người ta xét kỹ quá trình tiến hóa kể từ vụ Nổ Lớn (Big-Bang) và mọi mầu nhiệm của vũ trụ, người ta có thể hoàn toàn tin có một Đấng Tạo Hóa toàn năng. Ngoài ra, nếu người ta xét kỹ bản chất của vũ trụ, người ta nhận thấy vũ trụ vận hành hoàn toàn không có sự lộn xộn hoặc ngẫu nhiên, dường như có một trật tự nội tại, một nguyên lý nhân quả đang làm việc. Bởi thế còn phải tin Đấng Tạo Hóa toàn tri như thể mọi tiến trình, mọi thể thức hoạt động đã được kế hoạch hóa. Nhìn dưới góc độ ấy, mọi tạo vật đều là biểu hiện một cách nào đó sức mạnh của Thiên Chúa. Từ quan điểm đó, người ta còn có thể nói Đấng Tạo Hóa là cùng đích, còn tạo vật thì tương đối, phù du. Theo nghĩa này, người ta có thể nói rằng Đấng Tạo Hóa là chân lý tuyệt đối và tối hậu. Nhưng tôi không biết các nhà thần học Kitô giáo nghĩ gì về điều đó !

“Cá nhân tôi, khi tôi xem xét ý tưởng về sự Sáng tạo và niềm tin vào một Thiên Chúa Sáng tạo, tôi tự nhủ hậu quả chính của niềm tin ấy là tác động một động lực, một tình cảm khẩn cấp dấn thân vào việc hành đạo để trở thành một người tốt, thấm nhuần đạo đức. Khi các bạn được trang bị ý niệm và niềm tin đó điều ấy làm cho cuộc đời các bạn có một mục tiêu và thật là hữu ích để triển khai những nguyên tắc đạo đức.

“Tôi hiểu thần học Kitô giáo như thế đấy !”

(http://chanlysuthat.wordpress.com/2011/11/05/d%E1%BB%A9c-d%E1%BA%A1t-lai-l%E1%BA%A1t-ma-noi-v%E1%BB%81-chua-giesu/)


WHĐ (24.03.2012) – Trên chuyến bay sáng ngày 23-03, từ Rôma đến Mexico, mở đầu chuyến tông du 6 ngày viếng thăm Mexico và Cuba, Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI đã trả lời phỏng vấn của các nhà báo tháp tùng ngài trên chuyến bay.
Hãng thông tấn AFP đã thuật lại nội dung chính phần trả lời của ĐTC trong cuộc phỏng vấn này. Báo La Croix dẫn lại bài tường thuật vừa nêu.
WHĐ trích thuật theo La Croix.
Mexico: Lo âu và hy vọng
Trước hết ĐTC bày tỏ ưu tư về nạn buôn bán ma túy tại Mexico. Ngài nói cần phải “phơi bày mọi điều dối trá của nạn buôn lậu ma túy”.
ĐTC cũng lưu ý về trách nhiệm của Giáo Hội trước tệ nạn này: “Vấn đề buôn lậu ma túy và tình trạng bạo lực đặt ra cho Giáo hội tại một quốc gia có hơn 80% dân số là người Công giáo trách nhiệm phải góp phần giải quyết”.
Nhân đó, ĐTC kêu gọi: “Phải phơi bày mọi lời hứa hẹn không thật và những điều dối trá” của những kẻ buôn lậu ma túy trong đó có người tự xưng mình là Công giáo. Được biết trong 5 năm vừa qua, tại Mexico, có đến hơn 50.000 người chết trong những thương vụ buôn bán ma túy, những cuộc thanh toán giữa các tập đoàn và băng đảng.
Hướng đến những nỗ lực hiện tại và nhìn đến tuơng lai Mexico, ĐTC nói: “Tôi chia sẻ niềm vui và hy vọng, và cả những đau buồn và âu lo của người dân Mexico”.
Cuba: Giáo Hội luôn bênh vực tự do lương tâm và tự do tôn giáo
Trả lời các phóng viên báo chí về chuyến tông du Cuba, ĐTC bày tỏ mối quan ngại về chế độ cộng sản tại Cuba và hy vọng “sẽ góp phần vào cuộc đối thoại mang tính xây dựng” với chế độ này.
Nói về ý thức hệ mácxít, ĐTC nói: “Ý thức hệ này đã được đưa vào đất nước Cuba nhưng không còn đáp ứng với hiện thực. Cần phải tìm những mô hình mới”.
ĐTC nhấn mạnh, người Công giáo mong “góp phần vào cuộc đối thoại xây dựng để tránh mọi đổ vỡ”. Quả thật, Giáo Hội tại Cuba đã trở thành một đối tác chính trong cuộc đối thoại chính trị với nhà cầm quyền La Habana.
ĐTC nêu cao vai trò của các tín hữu Công giáo Cuba trong tiến trình xây đắp tương lai của Cuba: “Rõ ràng Giáo Hội luôn đứng về phía tự do lương tâm và tự do tôn giáo. Các tín hữu Công giáo đang đóng góp vào tiến trình này”.
Đề cập đến những nỗ lực của Giáo Hội trước những vấn đề thời đại đặt ra cho châu Mỹ latinh nói chung, và Cuba nói riêng, về việc giáo dục thế hệ trẻ, ĐTC nói cần phải tố cáo “Thói tôn thờ ngẫu tượng tiền bạc đang biến giới trẻ thành nô lệ”. ĐTC mong muốn Giáo Hội: “Phải ra sức chống lại thói tôn sùng tiền bạc đang hủy hoại thế hệ trẻ của chúng ta. Giáo Hội cần nhận lấy trách nhiệm lớn lao là giáo dục lương tâm, đào luyện tinh thần trách nhiệm về luân lý. Con người có nhu cầu về sự vô biên. Nếu Thiên Chúa không phải là vô biên đối với con người, thì con người sẽ tạo ra thiên đường riêng cho mình. Vì vậy chúng ta phải làm hết sức để vạch trần sự dữ”.

(http://www.hdgmvietnam.org/duc-thanh-cha-benedicto-xvi-tra-loi-phong-van-cua-bao-chi-tren-duong-den-mexico/3769.57.7.aspx)

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Giờ của Người

Bấy giờ họ tìm cách bắt Người, nhưng chẳng có ai tra tay bắt, vì giờ của Người chưa đến. (Ga 7,30)

Ăn cắp thời gian của người khác (MTO 3 - 8/3/2012)

Người ta nghĩ rằng, tôi chỉ đi nhanh có mấy giây đèn đỏ thôi. Chả sao. Nhưng đó là một sự ăn cắp!

Mỗi khi phải chờ đèn đỏ ở các ngã 4, tôi cảm thấy thật sự khó chịu. Còn 5, 6 giây nữa mới là đèn xanh thì các xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi, giục các xe trước. Sát vạch kẻ đường, nhân vật nào chờ đúng đến đèn xanh mới cho xe chạy lập tức bị người đi sau nhìn bằng con mắt khó chịu, như nhìn người từ trên sao Hỏa xuống.

Thế nhưng, khi đèn chuyển sang màu vàng, các chủ xe vẫn cố rồ ga lên nấn ná cho mau, tránh mấy chục giây chờ đèn đỏ. Ít nhất 4 giây sau khi có đèn đỏ, mọi phương tiện mới chịu dừng trước vạch.

Vậy là tính ra với người đi bộ như chúng tôi, chúng tôi không có 40 giây (giả sử đèn đỏ là 40 giây) để sang đường cho thong thả. Mà thời gian đó bị rút ngắn xuống chỉ còn 30 giây.

Chỉ là 10 giây thôi nhưng sau nhiều ngày để ý, tôi cảm thấy sự bực tức trong mình tăng lên đáng kể. Trời nắng nóng như đổ lửa. Tiếng còi xe gào rú. Tiếng động cơ. Nghe đã mỏi mệt. Thế nhưng trước một ngã 4, thời gian của mình bị đánh cắp một cách vô lý. Tỉ lệ thuận với nó, là sự nguy hiểm. Khi chỉ có 30 giây, tôi phải đi thật nhanh sang đường bên kia. Trước khi không muốn một cái xe liều lĩnh nào đó tông phải mình.

Bạn cứ làm theo ý mình. Bạn cứ nghĩ đến lợi ích cho mình. Nhưng bạn lại không biết/ hoặc cố tình không biết rằng, điều này đang ảnh hưởng, gây khó chịu cho người khác.

Một giảng viên chẳng có công to việc lớn gì. Nhưng thích chứng tỏ mình bận rộn, vị giảng viên đến muộn 20 phút so với quy định. Trong 20 phút ấy, sinh viên người nằm, người ngồi, người ngủ, thấy mình không được tôn trọng. Trong khi mình phải chen chân trên bus, hay len lách trong xe cộ vì tắc đường để đi học cho kịp giờ thì tới lớp, người đi muộn lại là thầy giáo.

Chúng ta cũng có công việc riêng, cũng có những sở thích riêng. Thế nhưng bạn có công nhận là bạn thật sự khó chịu khi tới một hội nghị, cuộc họp nào đó, giấy mời ghi bắt đầu là 8 giờ, mà đến 9 giờ kém, nhân vật chủ tọa mới ung dung đến, nói dăm ba câu rồi lại đi rất nhanh. Thời gian chết đó, bạn để làm gì, ngoài cầm điện thoại, đọc báo, nhắn tin?

10 giây, 5 phút, 10 phút…, một người làm theo ý mình, phục vụ cho lợi ích của mình, người đó đang là kẻ đánh cắp thời gian của người khác.

Tôi đi nhanh kệ tôi? Tôi đi muộn kệ tôi… Có người bảo thủ nói như vậy. Nhưng “một người đâu phải nhân gian” (*), mỗi người trong xã hội đều có mắt xích móc nối với các cá thể khác. Anh chủ ý rằng tôi đi muộn 5 phút, nhưng anh đâu có biết, vì 5 phút của anh, có người phải chờ đợi, công việc sau đó của người ta cũng bị gián đoạn vì trễ mất 5 phút.

Nhỏ là ăn cắp 10 giây, 5 phút, 7 phút, lớn là 1 năm, 2 năm, 10 năm, anh cũng sẽ ăn cắp thời gian khổng lồ ấy nếu như anh trở thành những chủ thầu các công trình. Xây lô cốt bịt đường đi của dân, kéo dài dự án một cách vô lý, hàng năm dài của người tham gia giao thông bị đánh cắp khi phải đi mò mẫm, chen chúc trên những con đường đau khổ…

Thời gian là vàng bạc. Thời gian là một thứ của cải không thể đánh đổi bằng bất kì điều gì. Do đó, ăn cắp thời gian cũng nên bị xếp và một loại “tội phạm” nguy hiểm.

Chúng ta chưa có hình phạt thích ứng cho tội ăn cắp thời gian. Nên các cá nhân, tổ chức vi phạm ngày càng nhiều.

Nên chăng, mỗi một cá nhân, trước khi chấp hành các luật pháp của Chính phủ, hãy tôn trọng pháp luật của chính mình đặt ra. Hãy làm đúng thời gian của mình, tiết kiệm thời gian của mình, là tôn trọng thời gian của người khác.

(http://muctim.com.vn/Vietnam/The-gioi-tuoi-moi-lon/Lam-bao-cung-MTO/2012/3-8/48855/)


NỖI ÁM ẢNH MUỘN GIỜ CỦA NGƯỜI NHẬT

Người Nhật luôn sợ muộn giờ. Ngay cả khi đi bộ, dáng vẻ của họ cũng thật tất tả. Hàng sáng, có thể thấy cơ man là người chen nhau trên các toa tàu. Thậm chí, người nhà tàu cũng luôn có ý thức sắp xếp làm sao cho thêm được người lên là tốt nhất.

Đa số đám công chức rất sợ đi tàu, họ có thể bị đứt chiếc cúc áo sơ mi xanh biếc vừa sắm, thậm chí rách quần hoặc thông thường nhất là cà vạt xệch xẹo.

Và nếu bạn rơi một đồ vật gì đó xuống nền tàu thì đừng hy vọng có thể cúi xuống tìm nổi. Tuy nhiên, phụ nữ mới là những người sợ đi tàu nhất...

...Dù Nhật Bản là một đất nước hiện đại và cơ sở hạ tầng khó có thể chê vào đâu được nhưng những nỗi ám ảnh khi đi tàu với nỗi sợ hãi muộn giờ thì không biết đến lúc nào mới ra khỏi đầu óc của những người dân luôn coi thời gian là vàng bạc.

Không giống một số nước châu Âu, nơi người ta cho phép thời gian đi lại được tính vào giờ làm, hoặc giờ làm buổi sáng khá muộn thì Nhật Bản luôn yêu cầu công nhân, viên chức đi làm sớm và không cho phép tính thời gian di chuyển vào giờ làm việc.
(http://duhoc.viet-sse.vn/2011/09/noi-am-anh-muon-gio-cua-nguoi-nhat)

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Biến đổi tận căn

Người Dothái hỏi Đức Giêsu: "Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế? " Đức Giêsu đáp: "Các ông cứ phá huỷ Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại." (Ga 2,18-19)

Biến đổi chỉ thực hiện được nhờ biết nhận ra sự hiện diện của Chúa và để Lời Chúa tác động trên trí lòng. Lời Chúa sẽ thanh tẩy cõi lòng như xưa Chúa thanh tẩy đền thờ.

Dù làm gì đi nữa thì cũng để hồn mình ngồi dưới chân Chúa như Maria, lắng nghe từng Lời, và để Lời đó tác động biến đổi.
Lời phải chiếm trọn nỗi ưu tư của tôi.
Lời là niềm say mê trọn vẹn của tôi.
Lời đây là một Đấng đang nói với tôi.
Lời dẫn tôi từ sự chết qua sự sống.
Lời tạo ra sự biến đổi, sự lột xác.
Lời làm nên sự vững chắc của cuộc đời.

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Trở về

Bấy giờ người con nói rằng: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng: "Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy. Và họ bắt đầu ăn mừng. (Lc 15,21-24)

Áo đẹp là con người mới. Nhẫn đẹp là giao ước mới. Dép đẹp là cuộc sống mới. Tiệc mừng là Nước Trời được ban tặng. Đấy là điều sẽ nhận được cho đứa con trở về.

Nhưng trở về là điều không dễ. Và những quà tặng trên cũng không dễ cảm nhận. Cần rất nhiều ơn Chúa. Và cần rất nhiều nỗ lực của con người.

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Giàu nghèo

"Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta." (Lc 16,19-21)

Đám cưới “khủng” ở Hà Tĩnh
TT - Trong hai ngày 29-2 và 1-3, đám cưới con của một đại gia phố núi đã thu hút sự quan tâm của hàng nghìn người dân thị trấn Sơn Tây, huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh) khi có sự tham gia của các ca sĩ hải ngoại và trong nước.
Sáng 29-2, đường về thị trấn Sơn Tây đã tắc nghẽn giao thông khi người dân đổ ra hai bên quốc lộ 8A xem dàn siêu xe rước dâu như Audi A5 Sportback, Mercedes GLK, Mercedes C250 CGI, Porsche Cayenne, BMW...
Đây là đám cưới của H. (25 tuổi, con một đại gia ở huyện Hương Sơn) với L. (20 tuổi, con một đại gia ở Hà Nội).
Cả cô dâu và chú rể đang du học tại Singapore.
Ở đám cưới này, gia chủ đã bỏ tiền tỉ thuê cả một dàn sao gồm các nghệ sĩ hải ngoại như Phi Nhung, Mạnh Quỳnh, Quang Lê cùng ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng và dàn âm thanh, ánh sáng từ Hà Nội về biểu diễn.

Đám cưới “siêu khủng” ở Hà Tĩnh được nhiều người ví là có giá đến 25 bệnh xá cho xã vùng sâu (1 tỉ đồng/bệnh xá) hoặc 830 căn nhà tình nghĩa.

Hiện nay, ở nước ta không khó để nhận ra sự chênh lệch mức sống trong các nhóm dân cư. Có một số ít người hiện rất giàu và họ sẵn sàng bỏ hàng chục tỉ đồng để sắm những phương tiện đắt tiền (máy bay, xe hơi, du thuyền...) nhưng cũng có không ít người phải chạy ăn từng bữa.
Đặc biệt, với đồng bào vùng thường bị thiên tai, giữ được tính mạng đã quý, còn lại gần như trắng tay sau những đợt mưa lũ. Họ có thể nghèo trở lại sau thời gian cố gắng vươn lên. Kèm theo đó, dĩ nhiên chất lượng sống của họ không được đảm bảo và có chênh lệch lớn so với những người giàu có.
Tình trạng cách biệt giàu nghèo diễn ra khắp nơi trong nước ta với những mức độ khác nhau; ở nông thôn có sự cách biệt của nông thôn, ở thành thị có sự cách biệt của thành thị. Và giữa hai “đầu mút” của nông thôn và thành thị lại cách nhau rất xa.
Đó là một thực tế xót xa. Nhìn toàn cảnh, xã hội ta ngày càng phát triển, thu nhập bình quân đầu người vẫn không ngừng tăng trưởng, thế và lực của đất nước ngày càng được cải thiện... Đó là xu hướng tích cực mang tính tất yếu và cũng là mong mỏi của tất cả người Việt Nam.
Tuy nhiên, khoảng cách giàu nghèo cũng theo đó tăng lên. Những người giàu ngày càng có xu hướng giàu thêm bởi họ có nhiều điều kiện thuận lợi, còn những người nghèo tuy có thể không nghèo hơn nhưng rất khó có sự cải thiện lớn về thu nhập do hạn chế về vốn, trình độ văn hóa, tay nghề...
Từ chênh lệch thu nhập sẽ kéo theo chênh lệch về khả năng được đáp ứng yêu cầu về giáo dục, y tế, giải trí... Tức là chất lượng sống của một bộ phận đông đảo người dân vẫn chưa được cải thiện nhiều. Hiện nay, với giá cả sinh hoạt đang tăng cao thì áp lực đời sống lên người nghèo lại càng lớn. Sự tăng giá với một số gia đình nghèo sẽ như chiếc áo chất thêm lên lưng con lừa đã chở quá nặng!
Năm 2007, có người đã đặt ra tình huống hai người ăn một con gà nhưng kỳ thực chỉ có một người ăn nguyên con, còn người kia... đứng nhìn. Đến nay, sau gần năm năm với kinh tế phát triển thì tình hình hẳn khác đi, theo xu hướng ba người ăn hai con gà. Tính bình quân một người ăn được hơn nửa con, nhưng liệu có phải đang có tình huống một người ăn cả hai con, còn hai người kia đứng nhìn; hoặc một người ăn gần hết hai con, một người ăn phần còn lại và vẫn có một người nhịn?
Và nếu vậy, có lẽ sẽ không khó hình dung xu hướng thay đổi trong thời gian tới là: bốn người ăn ba con gà, năm người ăn bốn con gà, 100 người ăn 99 con gà... với sự phân chia là một người trong số đó vẫn được ăn phần lớn số gà, và một số đông còn lại sẽ được ăn rất ít hoặc không ăn được tí nào. Ngay cả với một xu hướng phát triển tốt đẹp hơn, rõ ràng vẫn có một số đông người gần như đứng ngoài cuộc trong sự phát triển đó, nếu như không có những biện pháp ngăn chặn có hiệu quả.
Điều tiết sự chênh lệch khoảng cách giàu nghèo phải bằng những chính sách mang tầm chiến lược, chứ không thể đơn lẻ ở từng địa phương hoặc từng thời điểm cụ thể. Trước hết phải có một quan điểm nhất quán và xuyên suốt về công bằng xã hội. Công bằng hoàn toàn không phải là cào bằng mà phải có sự quan tâm đúng mức, đồng bộ và thỏa đáng đến tất cả các nhóm cư dân trong xã hội.
Chẳng hạn, tìm cách hỗ trợ doanh nghiệp thì cũng phải có biện pháp giúp đỡ nông dân, chăm lo cho các đối tượng thuộc diện chính sách, bảo trợ xã hội. Hay chính sách thuế cũng cần linh hoạt và nhân văn hơn, như miễn hoặc giảm thuế đối với người buôn bán nhỏ, nông dân sản xuất quy mô nhỏ (không phải trang trại), tăng thuế tiêu thụ đặc biệt đối với những mặt hàng xa xỉ, xem xét lại mức khởi điểm để tính thuế thu nhập cá nhân... Đồng thời mở rộng hình thức và số vốn cho vay đối với loại hình kinh tế hộ gia đình, nông dân...
Bên cạnh đó, cần chú trọng nâng chất lượng cuộc sống của người dân, xem đó là mục tiêu của việc giảm thiểu chênh lệch giàu nghèo, chứ không phải chỉ xét ở vấn đề thu nhập.
http://tuoitre.vn/Ban-doc/480649/Can-rut-ngan-khoang-cach-giau-ngheo.html

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Khiêm nhường

Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên. (Mt 23,12)
Càng muốn tạo ấn tượng, khoe khoang để lôi kéo sự chú ý của người khác, chúng ta chỉ càng tạo ra một kết quả ngược lại. Vì thật ra, chính sự khiêm nhường đáng quý của bạn mới tạo được ấn tượng tốt đẹp hơn là sự kiêu căng, thích tỏ ra hơn người.

Ở đâu có tính khiêm tốn thì ở đó sẽ ít khi xảy ra giận dữ hay xung đột, bất hòa. Tính khiêm tốn không thể đồng hành được với việc quá đề cao bản thân, lúc nào cũng xem mình là “cái rốn của vũ trụ”. Thay vào đó, chúng ta hãy xem trọng, đề cao, và không ngại học hỏi từ mọi người xung quanh. Chắc bạn đã biết, để gây được thiện cảm nơi người khác, thì bí quyết chính là nằm ở tính khiêm tốn. Hãy rèn luyện và phát triển tính khiêm tốn lên thành một thái độ sống và thể hiện nó trong mọi mối quan hệ của bạn hàng ngày.

Hãy đọc và suy ngẫm
“Người nào tự bó chặt bản thân trong những suy nghĩ tự cao tự đại, thì chẳng bao lâu sẽ trở nên một kẻ nhỏ mọn trong mắt người khác.”
“Người tự cao tự đại luôn ghi nhớ những lời khen của người khác về mình - trong khi người khiêm tốn luôn ghi nhớ những điều tốt lành mà họ đã may mắn nhận được từ cuộc sống.”
- Fulton J. Sheen
http://vietbao.vn/Van-hoa/Su-khiem-ton/40176911/184/

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

Con yêu dấu

Bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Và từ đám mây, có tiếng phán rằng: "Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người." (Mc 9,7)

Làm gì khi con yêu dấu của ba mẹ khóc?
...Bé làm bẩn hoặc ướt tã? Bé khóc. Bé bị đau? Bé khóc. Bé khát sữa? Bé khóc. Trẻ sơ sinh chưa thể kiểm soát được tiếng khóc của mình cũng giống như bạn không thể kiểm soát được những cơn nấc cụt vậy. Trong những tuần đầu tiên sau khi chào đời, khóc đôi khi là một thói quen mang tính phản xạ của bé; nhưng tiếng khóc của bé lại khiến chúng ta không khỏi lo sợ: “Con mình bị sao thế? Làm sao để con nín đây?”...
...Vào khoảng 6 tháng tuổi, bé bắt đầu phát hiện ra rằng bé có thể khóc để được bạn đáp lại. Nó cũng giống như việc bé phun phì phì và ném thức ăn lung tung để xem bạn dọn dẹp rất ngộ (trong mắt bé), hoặc giơ tay ra để được bế lên. Bé đã bắt đầu ghi nhận một loạt các dữ liệu về nguyên nhân và hệ quả. Đây cũng là lúc bạn có thể nhận ra một số thay đổi tính cách: Một nhóc tì khóc ầm nhà có thể sẽ trở nên rất vui vẻ, hay một em bé sơ sinh ít la khóc có thể trở nên hơi khó gần và khó chiều.
Nếu một đứa bé 6 tháng tuổi khóc dai dẳng mà bạn chẳng hiểu vì sao, rất có thể bé đang trải qua một cột mốc rất quan trọng đầu đời, đó là mọc cái răng sữa đầu tiên. Mọc răng thường khiến bé đau và khó chịu, và bé sẽ chuyển tải cảm xúc này của mình bằng cách khóc.
Em bé của bạn cũng chưa thể hiểu được một khái niệm tâm lý gọi là sự hiện hữu vật thể. Khi còn là trẻ sơ sinh, việc bạn rời phòng không làm ảnh hưởng đến bé bởi vì bé không thực sự hiểu rằng mẹ đang biến đi đâu mất, nhưng giờ đây, bé có thể sẽ bối rối về việc bạn ở đâu và bạn có trở lại không. Khi không thể gọi bạn hoặc hỏi bạn đi đâu, bé sẽ dùng đến “vũ khí” duy nhất của mình – là khóc – để gây chú ý với bạn. Sau cùng, bé sớm nhận ra rằng khi bé khóc, bạn sẽ chạy lại bên bé...
http://www.webtretho.com/home/news/view/63876/2012/02/lam-gi-khi-con-yeu-khoc-%E2%80%93-voi-be-so-sinh-den-2-tuoi.htm#.T1LeeIdmLTx

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Hoàn thiện

Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện. (Mt 5,46-48)

Phái đoàn Tòa Thánh thăm Giáo Hội Việt Nam

Nhân dịp đến Việt Nam tham dự Cuộc họp Vòng 3 của Nhóm Công tác hỗn hợp Việt Nam–Vatican diễn ra tại Hà Nội trong hai ngày 27 và 28 tháng Hai 2012, Phái đoàn ngoại giao Tòa Thánh – gồm Đức ông Ettore Balestrero, Thứ trưởng ngoại giao Tòa Thánh; Đức ông Phanxicô Xaviê Cao Minh Dung thuộc Bộ Ngoại Giao Tòa Thánh và Đức ông Barnaba Nguyễn Văn Phương thuộc Bộ Truyền Giáo – đã đến thăm một số cơ sở Giáo Hội Công giáo tại Tổng giáo phận Hà Nội và giáo tỉnh Sài Gòn.
Sau khi kết thúc cuộc họp với Phái đoàn Việt Nam, chiều thứ Ba 28 tháng Hai, Phái đoàn Tòa Thánh cùng với Đức Tổng giám mục Leopoldo Girelli – Đại diện không thường trú của Tòa Thánh tại Việt Nam – đã đến thăm Đại chủng viện thánh Giuse Hà Nội.
Đúng 17g00, Phái đoàn tới Đại chủng viện trong sự tiếp đón nồng hậu của Đức cha giám đốc Laurensô, quý cha và các chủng sinh thuộc các lớp thần I, thần II, thần III.
Sau khi hướng dẫn Phái đoàn đến viếng Mình Thánh Chúa tại Nguyện đường cùng với gia đình Đại chủng viện, cha Giám học Phêrô Đặng Xuân Thành ngỏ lời chào mừng Phái đoàn.
Tiếp theo, trong bài chia sẻ, Đức ông Ettore Balestrero nói về việc đào tạo các ứng sinh linh mục tại chủng viện. Ngài nhắn nhủ các chủng sinh cố gắng tu luyện, học tập để nên đồng hình dạng với Đức Giêsu Vị Mục Tử Nhân Lành. Ngài cũng khuyến khích mọi người noi gương Mẹ Maria, cầu xin Mẹ huấn luyện mỗi người biết yêu sự khó nghèo, sống nghèo như Chúa Giêsu, để phục vụ và đem Tin Mừng đến cho anh em mình, như lời Đức Giêsu dạy: “Ta đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ”.
Sau cùng, ngài chúc mọi người Mùa Chay thánh thiện, và mỗi ngày trở nên giống Chúa Giêsu hơn.
Cuộc viếng thăm của Phái đoàn kết thúc trong tâm tình tạ ơn với bài hát “Tán tụng hồng ân”.
Trưa thứ Tư 29 tháng Hai, Phái đoàn Tòa Thánh đã đáp máy bay vào Thành Phố Hồ Chí Minh. Phái đoàn đã đến gặp Đức hồng y Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn tại Tòa Tổng Giám mục TP.HCM và dùng cơm trưa tại đây. Vào buổi chiều, Phái đoàn được Đức hồng y hướng dẫn đi thăm một số cơ sở của TGP.TPHCM.
Trước hết, lúc 16g10, Phái đoàn đến Vương cung Thánh đường Sài Gòn. Đức ông Ettore Balestrero đã nói lên niềm phấn khởi được đến thăm ngôi nhà thờ đặc biệt này, nơi đã nuôi dưỡng niềm tin của tín hữu thành phố và cũng là nơi mà trước đây cha mẹ của ngài đã từng được tham dự phụng vụ.
16g45, khi đến thăm Tu viện Thánh Phaolô thành Chartres, Phái đoàn đã rất cảm động ngắm nhìn ngôi nhà nguyện là công trình của ông Nguyễn Trường Tộ, và tham quan ngôi nhà truyền thống rất độc đáo của Tu viện.
17g20, Phái đoàn tiếp xúc với cộng đoàn nữ tu Dòng Kín tại Tu viện Cát Minh Sài Gòn. Vị Thứ trưởng Tòa Thánh rất vui được chiêm ngắm “lá phổi” của Giáo Hội Việt Nam và nhấn mạnh tầm quan trọng của sự đào tạo tại đây.
17g50, Phái đoàn đến thăm Đại chủng viện Thánh Giuse, thăm Nhà Truyền Thống Giáo phận, và gặp gỡ các linh mục ở Trung tâm Mục vụ, chia sẻ mối ưu tư về việc giáo dục đức tin trước những thách đố của thời đại.
18g30, khi được chào đón tại nhà cơm chủng viện, Đức ông thứ trưởng đã khuyên các chủng sinh hãy nhận Đức Kitô và Thánh giá Chúa như là niềm vui đích thực của đời mình.
20g00, Phái đoàn đến Nhà thờ Thuận Phát, tại đây, Đức ông Balestrero nhắc nhở mọi người hãy luôn là chứng nhân của niềm tin và tình thương trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
20g35, khi đến thăm trường Sao Việt, Phái đoàn hân hoan lắng nghe những nỗ lực rất đặc biệt của Ban Giám hiệu trong công tác giáo dục.
21g15, đi ngang qua mảnh đất của nhà thờ An Phú, Phú Mỹ Hưng, Phái đoàn đã dâng lời cầu nguyện cho công trình xây dựng ngôi nhà thờ này được sớm hoàn tất.
Lúc 21g30 Phái đoàn đã đến thăm Trường Mầm Non Mỹ Phước cùng với ngôi nhà nguyện nhỏ bé ấm cúng tại đây, kết thúc một ngày thật bận rộn.
Sáng thứ Năm 01 tháng Ba, sau khi dâng lễ tại ngôi nhà nguyện cổ xưa nhất của Thành phố nằm trong khuôn viên Tòa Tổng Giám mục, Phái đoàn đã lên đường đi thăm Tòa Giám mục và Chủng viện Xuân Lộc.
Khoảng 10g00, Phái đoàn tới Tòa Giám mục Xuân Lộc.

Mầu nhiệm hiệp thông thể hiện thật rõ nét khi đón tiếp Phái đoàn Tòa Thánh tại hội trường. Đức ông Thứ trưởng đã bày tỏ cảm xúc trước tâm tình nồng hậu và đặc biệt tâm tình thảo kính hiệp thông trọn vẹn của người tín hữu Việt Nam với Đức Thánh Cha và Hội Thánh toàn cầu. Ngài đề cập đến đặc tính phổ quát của Đức Thánh Cha. Khi Đức Thánh cha ban huấn từ tại Rôma cũng là dành cho toàn thế giới và khi ngài ngỏ lời cảm thông thương mến cho Hội Thánh tại châu Phi thì cũng là cho Hội Thánh tại Xuân Lộc. Đức ông tiếp tục chia sẻ suy tư tâm huyết của Ngài về mầu nhiệm Hội Thánh, Chúa Kitô là đầu và chúng ta là những chi thể. Dù ở đâu hay làm gì, trong ơn gọi bậc sống của mình, chúng ta biểu lộ vẻ đẹp và sức sống của Chúa. Càng nhiều chi thể thánh thiện, càng biểu lộ tình yêu cao cả của Thiên Chúa và hấp dẫn anh em chưa nhận biết Thiên Chúa về cùng Người và bước vào Hội thánh.

Sau đó, Phái đoàn đã sang thăm Đại chủng viện. Sau khi viếng Thánh Thể, Phái đoàn gặp gỡ thân tình với các chủng sinh và tu sinh. Một đại diện chủng sinh và tu sinh phát biểu chào mừng Phái đoàn Tòa Thánh, bày tỏ niềm vui như đang được sống trong vòng tay yêu thương của Đức Thánh Cha và cảm nhận niềm khích lệ to lớn cho đời dâng hiến của mình.

Phái đoàn Tòa Thánh đã dùng cơm trưa tại Tòa Giám mục Xuân Lộc và về lại TP.HCM trong buổi chiều cùng ngày.
Lúc 16g00, Phái đoàn gặp gỡ các Giám mục của Giáo tỉnh Sài Gòn tại Tòa Tổng Giám mục TGP.TPHCM. Sau bữa cơm chiều, Phái đoàn đã rời Tòa Tổng Giám mục lúc 18g30 để ra sân bay Tân Sơn Nhất trở về Rôma.
http://tgpsaigon.net/baiviet-tintuc/20120302/14907

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Dấu lạ

Quả thật, ông Giôna đã là một dấu lạ cho dân thành Ninivê thế nào, thì Con Người cũng sẽ là một dấu lạ cho thế hệ này như vậy. (Lc 11,30)

Chứng từ của đức cha Angelo Comastri về mẹ Teresa Calcutta (1910-1997), sáng lập viên dòng các Nữ Tu Thừa Sai Bác Ái. Đức Tổng Giám Mục Angelo Comastri đại diện Tòa Thánh đặc trách đền thánh Đức Mẹ Loreto, miền Bắc nước Ý.

...Từ lúc còn trẻ, tôi đã có nhiều liên hệ thân tình với mẹ Teresa Calcutta. Một lần gặp tôi, mẹ đưa đôi mắt trong suốt và sâu thẳm nhìn tôi rồi đột ngột hỏi:
- "Con cầu nguyện mỗi ngày mấy giờ?".
Ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ, tôi lúng túng tìm cách chống chế:
- "Con tưởng mẹ sẽ nhắc nhở con sống bác ái, yêu thương giúp đỡ người nghèo chớ! Đàng này mẹ hỏi con cầu nguyện mỗi ngày mấy giờ?". Mẹ Teresa liền nắm chặt hai bàn tay tôi, rồi siết mạnh như thông truyền cho tôi điều mẹ hằng ấp ủ trong lòng. Mẹ nói:
- "Con à, nếu không có Thiên Chúa hỗ trợ, chúng ta quả thật quá nghèo để có thể giúp đỡ người nghèo. Con nên nhớ: Mẹ chỉ là phụ nữ nghèo luôn cầu nguyện. Chính trong khi cầu nguyện mà Thiên Chúa đặt Tình Yêu Ngài vào lòng mẹ và nhờ thế, mẹ có thể giúp đỡ người nghèo. Con nhớ cho kỹ nhé: Mẹ giúp đỡ người nghèo vì mẹ hằng cầu nguyện, mẹ cầu nguyện luôn luôn!".

Tôi không bao giờ quên cuộc gặp gỡ lần đó. Sau này, chúng tôi còn gặp nhau nhiều lần nữa.. Năm 1979, mẹ Teresa được trao giải thưởng Nobel Hòa Bình. Giải thưởng khiến mẹ gần như khép nép và trở nên nhỏ bé trong bàn tay Thiên Chúa. Mẹ Teresa đi Oslo, thủ đô Na Uy, lãnh giải thưởng mà trong tay nắm chặt tràng chuỗi Mân Côi. Người ta trông thấy những ngón tay mẹ thô kệch và xấu xí, vì lao công vất vả và vì thường xuyên chăm sóc các trẻ em, những người bệnh tật, già yếu và nghèo nàn. Biết rõ thế nên không ai nỡ trách mẹ dám công khai bày tỏ lòng kính mến Trinh Nữ MARIA trong một xứ sở toàn tòng là tín hữu tin lành Luther!

Trên đường trở về từ Oslo, mẹ Teresa Calcutta dừng lại tại Roma. Các ký giả chen chúc chờ đợi gặp mẹ trong khuôn viên nhỏ bé của ngôi nhà cộng đoàn các nữ tu thừa sai bác ái ở Monte Celio. Mẹ Teresa không để cho các ký giả tấn công. Trái lại, mẹ tiếp họ như những người con. Mẹ nhẹ nhàng đặt vào tay mỗi người một ảnh đeo Đức Mẹ Vô Nhiễm. Các ký giả ráo riết bao vây mẹ để chụp hình và để phỏng vấn. Một ký giả táo bạo hỏi:
- "Thưa mẹ, năm nay mẹ 70 tuổi. Khi mẹ qua đời thế giới cũng sẽ như trước! Vậy đâu có gì thay đổi sau bao nhiêu cực nhọc?". Mẹ Teresa đăm đăm nhìn chàng ký giả trẻ tuổi và nở một nụ cười thật tươi, nụ cười như một cái vuốt ve trìu mến, rồi mẹ từ tốn nói:
- "Anh thấy đó, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới. Tôi chỉ tìm cách trở thành một giọt nước trong, một giọt nước lóng lánh rạng ngời Tình Yêu Thiên Chúa, thế thôi. Anh cho là quá ít sao?". Chàng ký giả trẻ tuổi lúng túng.. Các ký giả khác đứng im không nhúc nhích. Mẹ Teresa thản nhiên tiếp tục cuộc đối thoại:
- "Anh cũng nên cố gắng trở thành một giọt nước trong, như thế, sẽ có hai giọt nước trong. Anh lập gia đình chưa?".
- Dạ rồi, chàng ký giả đáp.
- "Vậy anh cũng nên nói với vợ và như thế chúng ta sẽ là ba giọt nước trong. Anh có con chưa?".
- Thưa mẹ, ba đứa!
- "Tốt lắm. Vậy anh cũng nên nói với các con anh, và như thế, tất cả chúng ta sẽ là 6 giọt nước trong!

.. Năm 1988 mẹ Teresa Calcutta đến thăm tôi ở Porto Santo Stefano, một thị trấn nằm gần Roma. Năm ấy tôi là cha sở của họ đạo.

Tôi còn nhớ như in cuộc gặp gỡ. Hôm đó là ngày 18 tháng 5, một ngày tuyệt đẹp của tháng Hoa dâng kính Đức Mẹ. Bầu trời trong xanh. Trên biển, sóng nước lăn tăn như nhí nhảnh tươi cười. Mẹ Teresa lặng lẽ chiêm ngắm cảnh đẹp rồi đột ngột nói với chúng tôi:
- "Cảnh vật nơi đây tuyệt đẹp. Sống trong một khung cảnh tuyệt đẹp, quí vị cũng phải nhớ chăm sóc cho linh hồn mình thật đẹp !"

Vào cuối buổi Canh Thức Cầu Nguyện tối hôm đó, xảy ra một câu chuyện như sau. Một kỹ nghệ gia giàu có trong vùng muốn dâng cúng ngôi biệt thự sang trọng của ông để mẹ Teresa tiếp đón những người bị bệnh liệt kháng. Ông cầm trong tay bộ chìa khóa và muốn trao ngay cho mẹ. Nhưng mẹ Teresa nói: - "Tôi phải cầu nguyện và suy nghĩ trước đã, vì tôi không biết có nên đưa các bệnh nhân liệt kháng vào một nơi chốn giàu sang để chăm sóc không. Biết đâu sẽ làm cho họ đau khổ gấp đôi!".

Mọi người thầm cảm phục sự dè dặt khôn ngoan của mẹ. Tuy nhiên, nhiều người cho là mẹ đã bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng. Do đó, một người cảm thấy có bổn phận khuyên mẹ:
- "Thì mẹ cứ nhận chìa khóa đi, rồi sẽ tính sau!".
Nhưng mẹ Teresa quyết liệt trả lời:
- "Không, thưa ông không. Những gì tôi không cần đều trở thành gánh nặng!". Câu nói của mẹ làm tôi nhớ đến thánh Bonaventura viết về thánh Phanxicô thành Assisi như sau:
"Người đời yêu giàu sang thế nào Phanxicô cũng yêu khó nghèo như thế!".

.. Năm 1991, cũng vào một ngày tuyệt đẹp trong tháng Năm, mẹ Teresa Calcutta lại đến thăm tôi ở Massa Maritima, cách Roma không xa. Mẹ cho tôi biết ý định mở một nhà dành cho các Nữ Tu Chiêm Niệm Thừa Sai Bác Ái. Mẹ giải thích:

- "Các nữ tu cầu nguyện trước Nhà Tạm có Mình Thánh Chúa, sẽ chiếu tỏa ra chung quanh ánh sáng của lòng nhân hậu. Chúng ta cần có những con tim trong sạch để tiếp đón TÌNH YÊU! Những con tim thật trong sạch!".

Từ Massa Maritima chúng tôi dùng trực thăng để đưa mẹ Teresa đến đảo Isola d'Elba, tham dự một buổi Cầu Nguyện. Ngồi trên trực thăng, tôi chỉ cho mẹ thấy những địa điểm quan trọng của đảo .. Bỗng chốc, một người trong nhóm đến quỳ bên cạnh tôi run rẩy thú nhận:
- "Thưa cha, con không rõ chuyện gì xảy đến cho con. Con có cảm tưởng chính Thiên Chúa đang nhìn con qua cái nhìn của người phụ nữ này!". Quay sang mẹ Teresa, tôi lập lại lời người đàn ông vừa nói. Mẹ Teresa nhẹ nhàng đáp:
- "Xin cha nói với ông ta, đã từ lâu lắm rồi, Thiên Chúa vẫn nhìn ông. Nhưng chính ông đã không nhận ra Ngài! THIÊN CHÚA lÀ TÌNH YÊU!" Rồi nhìn sang người đàn ông, mẹ Teresa giơ tay siết mạnh tay ông, và trao cho ông một vài ảnh đeo Đức Mẹ, như những nụ hôn đượm đầy hương thơm của TÌNH YÊU THIÊN CHÚA!

Đó là vài hình ảnh sống động của mẹ Teresa Calcutta: đơn sơ, hiền dịu, khiêm tốn, trong sáng và chiếu tỏa TÌNH YÊU THIÊN CHÚA!.

("Tertium Millennium", Agenzia d'Informazione, n.3, Settembre/1997, trang 3-4).

19.10.2003, nhân dịp Mẹ Teresa được nâng lên hàng chân phước.

http://www.binhcang.com/meteresa.html